Long Tử Nguyệt nhìn cũng không nhìn xoay ngời hướng ra cửa vừa đi vừa nói: "Coi như ta tặng lão làm tiền thưởng đi, mười ngày sau ta ghé lấy hàng. Đa tạ!" dứt lời liền leo lên lưng Tiểu Ngân ánh mắt ra ý rồi giục ngựa chạy đi bỏ lại lão thợ rèn còn đang ngờ nghệch nhìn theo bóng dáng nàng. Long Tử Nguyệt vội vàng đuổi theo mùi hương của Sở Phượng Tiên để lại thông qua khứu giác nhạy bén của nàng, đến trước một tòa biệt viện thì Tiểu Ngân bỗng dừng bước.
Mùi hương đến đây liền khuất sau cánh cửa, chắc hẳn Sở Phượng Tiên đã vào trong biệt viện này, nhớ kỹ biệt viện Long Tử Nguyệt quay lại trà lâu ban nãy hy vọng Phượng Du cùng Bạch Mạc chưa rời đi. Long Tử Nguyệt cũng không cưỡi ngựa trong thành nữa, vừa lộ liễu lại dễ xảy ra sự cố không đáng có đành đưa Tiểu Ngân chưa một trạm dịch chuyên giữ ngựa gần nơi nàng đang dừng chân, giao ngựa cho mã phu tiện tay lấy ra một tờ ngân phiếu trị giá một ngàn lượng đưa cho hắn, cẩn thận căn dặn chiếu cố tốt Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân bị Long Tử Nguyệt vứt bỏ lại ở cái nơi quỷ quái này liền nổi cơn tam bành lên, tung bốn vó kháng nghị nhưng đều bị nàng ngó lơ, vô cùng uất ức nhìn bóng lưng nàng rồi hậm hực tự mình bước vào trong chuồng riêng biệt kia trước ánh mắt khiếp sợ của mã phu. Vừa nãy còn lồng lộn hung dữ bây giờ thì như bày ra bộ dáng nàng dâu nhỏ bị ức hiếp mà không thể phản kháng tự mình lủi lủi bước vào chuồng, ánh mắt còn mang theo vẻ trách cứ chủ nhân vứt bỏ mình, thật là một con bạch mã có linh tính...
Long Tử Nguyệt vừa đi vừa ngắm nhìn hàng quán hai bên đường một lúc cũng đến được cái trà lâu ban nãy, may mắn là đôi nam nữ Bạch Mạc cùng Phượng Du vừa bước ra vừa nói chuyện với nhau nên không nhìn thấy nàng. Long Tử Nguyệt lặng lẽ nhảy một cái lên nóc nhà gần đó lén theo dõi bọn họ, cái người ban nãy đang đứng cạnh nàng vừa chớp mắt một cái liền không thấy cái công tử tao nhã như họa bên cạnh biến đi đâu, cứ tưởng bản thân bị hoa mắt lấy tay dụi mắt liên tục vài lần, miệng lẩm bẩm "Thật sự là hoa mắt rồi..."
Đi theo đôi nam nữ kia một đoạn thì thấy xe ngựa dừng lại trước căn nhà đơn sơ nho nhỏ kia, Bạch Mạc bước xuống xe ngựa đưa tay đỡ Phượng Du đầy tính nhân sĩ, Phượng Du vẫy tay tạm biệt với Bạch Mạc xong liền xoay người đi vào nhà. Long Tử Nguyệt nữa quỳ nữa ngồi trên cành cây đại thụ rậm rạp gần đó thấy hết những gì hai người kia nói, mắt nhìn theo xe ngựa của Bạch Mạc rời đi khuất, âm thanh bánh xe cùng vó ngựa lộc cộc cũng không còn, nàng nhảy nhẹ vài cái vượt qua bức tường bao quanh vào khoảnh sân nhỏ trong căn nhà kia. Long Tử Nguyệt thảnh thơi ngắm nghía cảnh sắc trong sân một cái rồi thong thả bước lại gần gian nhà duy nhất trước mặt nàng, đẩy nhẹ cửa. Phượng Du nghe thấy tiếng động lạ vội vàng từ gian nhà sau chạy lên thì nhìn thấy Long Tử Nguyệt đang tự ý đẩy cửa bước vào như nơi đây chính là nhà của hắn.
Phượng Du vẻ mặt tỏ ra khó chịu khi bị ngoại nhân xâm phạm riêng tư, gắt giọng nói: "Long công tử thỉnh tự trọng, khuê phòng của nữ tử há để ngươi tự tiện xâm nhập vào như vậy?". Long Tử Nguyệt cũng không quản Phượng Du đang chất vấn nàng, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế chủ vị kia, hành động vô cùng phóng khoáng tự nhiên, nghiễm nhiên xem nơi đây thành gian nhà của nàng. Phượng Du trừng mắt nhìn chằm chằm cái người vô sĩ đang ngồi trên ghế mà nghiến răng trèo trẹo, chuẩn bị nói gì đó thì bị Long Tử Nguyệt cướp lời: "Ta nghe nói ngươi đang tìm trái tim của một con bạch mã trong rừng Tử Vong, không biết Phượng cô nương có thể giải thích cho bản công tử một chút về việc làm sao ngươi để có thể có nhiều tiền đến vậy, thuê được từng đó sát thủ chỉ để moi tim một con ngựa?"