Nghe theo chỉ dẫn của Tiểu Ngân quả thật Long Tử Nguyệt đã mở được cánh cửa mật thất ra, Tiểu Ngân to lớn quá, nàng không thể khiêng nó đi ra ngoài nổi. Bản thân Tiểu Ngân lại đang bị trọng thương, vừa tỉnh lại sức lực đứng vững cũng không có, trong lòng Long Tử Nguyệt vừa đau lòng vừa lo lắng không thôi.
Đang rối rắm suy nghĩ thì bên ngoài vang lên rất nhiều âm thanh hỗn loạn, còn có vang lên tiếng kim loại va chạm chói tai. Tâm tình bực tức Long Tử Nguyệt không có chỗ trút, ánh mắt màu đỏ nhuốm hơi thở lạnh lẽo nhìn thẳng về phía khe đá nhỏ ngoài kia.
Có vài tên chạy vào bên thoát được trận hỗn chiến lách người vào khe đá, đều bị Long Tử Nguyệt dùng ngân châm giết sạch sẽ. Bên ngoài vẫn còn đánh nhau ngút trời một lúc lâu dần chìm vào yên tĩnh lại, vài người đã bắt đầu lách người vào bên trong khe đá bên này.
Lần này Long Tử Nguyệt không phóng châm nữa, nàng muốn xem rốt cuộc là kẻ nào dám đả thương Tiểu Ngân của nàng? Kẻ tiến vào sau cùng thấy bên trong ngổn ngang xác chết của thuộc hạ ban đầu lẻn trốn vào trước, tầm mắt cảnh giác nhìn quanh quất thì phát hiện cửa mật thất đã được khai mở, bên trong là một nam tử bận hắc y có chút chật vật đang ngồi canh giữ bên cạnh một con bạch mã khắp người bê bết những vết máu dữ tợn.
Long Tử Nguyệt bận một bộ hắc y bình thường nên khi nàng tông đá mà vào cứu Tiểu Ngân thì ngoại bào rách đôi chỗ, dáng vẻ hơi nhếch nhác đầy máu. Đôi con ngươi, mái tóc dài tùy ý cột một nửa cùng đóa hoa bỉ ngạn đỏ tươi giữa trán, sát khí ngùn ngụt tỏa ra xung quanh khiến mấy tên vừa tiến vào tay chân chợt run rẩy.
Kẻ dẫn đầu bị ánh mắt nhuốm màu chết chóc của Long Tử Nguyệt nhìn, có chút hoảng sợ nhưng rất nhanh giả vờ bình tĩnh âm thầm suy tính, người của hắn đã vào đây hơn phân nửa, một nửa đã bỏ mạng bên ngoài cùng vài tên bên trong đây, tên tóc đỏ nọ chỉ có một thân một mình, trên thân thể còn bị thương, hắn không tin một kẻ bị thương còn có thể chống đỡ nổi với hơn 40 người thuộc hạ vô cùng tinh anh của hắn.
Suy tính khả năng kẻ tóc đỏ nọ chết là không hề nghi ngờ gì nữa liền cất cao giọng khinh bỉ, mỉa mai chất vấn: "Ngươi là kẻ nào không biết sống chết mà lẻn vào nơi này của bản trang chủ vậy? Muốn chết thì bản trang chủ sẽ giúp ngươi tiễn một chặng đường vậy?"
Long Tử Nguyệt tầm mắt tối hẳn lại, sát khí tràn ngập không những vậy nàng từ từ đứng dậy, khắp người do lao vào đá phá cửa mật thất mà máu tươi vài chỗ vẫn chưa khép miệng vết thương, nhiễu từng giọt xuống mặt đất trông vô cùng quỷ dị, chật vật lại mang theo uy nghiêm không thể khinh thường.
Cong khóe môi Long Tử Nguyệt nở nụ cười tràn ngập sát khí hệt như Tu La đến từ Địa Ngục, khe khẽ cất giọng nói: "Có phải ngươi chính là Mộ Lâm không? Vừa hay hôm nay bản công tử thanh toán nốt nợ nần lần trước ngươi còn nợ bản công tử chưa trả!", tầm mắt nàng đảo một vòng: "Các ngươi là từng người lên hay tất cả cùng lên?"