Hai tiếng thét cùng vang lên, chỉ là một tiếng như heo chọc tiết còn một tiếng khác thì nhỏ hơn rất nhiều thôi, bị đũa phóng trúng trực tiếp xuyên qua mu bàn tay cắm dính cả tay vào bắp đùi hắn, máu tươi nhanh chóng tràn ra chảy lai láng thấm đẫm y phục cả hai người.
Long Ám đang chơi hăng say thì nghe thấy tiếng heo thọc tiết, liếc mắt nhìn về phía âm thanh nọ thì thấy máu tươi nhiễm đỏ một mảng, đáy mắt dần trở nên mất khống chế, mùi máu tươi vốn ở xung quanh cậu khá nhiều, hiện tại lại kích thích cơn bạo phát của Long Ám lên cao dần.
Long Tử Nguyệt phát hiện ánh mắt Long Ám đang mất kiểm soát liền vươn tay lấy ra hơn chục mũi ngân châm phóng liên tiếp vài đợt, hạ sát chiêu toàn bộ đám người đang quấn lấy Long Ám, vươn tay xách hành lý sau lưng rồi vội vã túm chặt lấy cơ thể cậu nhoáng một cái chạy mất dạng để lại sau lưng một đoàn thi thể, mấy chục sinh mạng vừa nãy còn sinh hoạt long hổ hiện tại đều lạnh ngắt.
Công tử ngồi trong góc quan sát hết thảy sự việc vừa xảy ra, đáy mắt hiện lên vẻ hứng thú nồng đậm về tên nam tử yêu mỵ kia cùng với tiểu nam hài, nhìn về phía vô số thi thể nằm ngang dọc bên kia, mi tâm mỗi kẻ đều rỉ ra một tia máu cực nhỏ chết không nhắm mắt.
Hắc y mỹ nam tử ra tay quả thật tuyệt đường sống, lợi hại như vậy vung tay phóng châm cực kỳ chuẩn xác, mà điều kinh ngạc là mặc dù ngồi đó tầm mắt luôn dán chặt vào tên yêu nghiệt nọ, thế nhưng lại không thể nhìn rõ được hắn đã thi châm như thế nào, chỉ nghe từng đợt âm thanh ngã xuống nặng nề liên tiếp của một đám người.
Phụ tử họ Vương kia mắt thấy sát thần vừa rồi khỏi như trút được gánh nặng thi nhau thở dốc, nhìn vô số thi thể nô bộc nhà mình đến chết còn không biết bản thân chết như thế nào, bỗng cảm thấy may mắn vì hắc y nam tử chưa kịp lấy tính mạng bọn họ.
Cả đám vội vã dìu nhau trở về phủ đệ trong tâm trạng cực kỳ hoang mang lo sợ. Lúc về đến phủ đệ, phu nhân cùng nha hoàn trong phủ thấy cả hai đầm đìa máu tươi vội vã chạy đi mời đại phu, cả phủ tất bật chạy ngược chạy xuôi chạy chữa, hy vọng cả hai không bị phế đi hai cái chân kia.
Long Tử Nguyệt sau khi xử lý đám ruồi bọ nọ, vội vã ôm Long Ám đang chực trào bạo phát cơn khát máu lao nhanh vào một ngõ nhỏ vắng vẻ, trực tiếp nắm chặt cổ họng Long Ám lại bàn tay dần thít chặt dường như muốn từ từ bóp chết cậu.
Từ trong cơn khát máu chợt bừng tỉnh dậy vì thiếu dưỡng khí, cặp mắt long lên sòng sọc ban nãy dần có lại cự li, nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây ra ngọn nguồn của việc thiếu dưỡng khí là tỷ tỷ, đưa ta ra cố gắng giằng lại chút ít không khí vào phổi để hít thở nhưng lại không có tác dụng gì.
Đưa ánh mắt van cầu tỷ tỷ tha thứ, khuôn mặt bắt đầu tím tái lại, hai tay không còn sức lực buông thõng ở hai bên, ánh mắt vừa có lại tiêu cự hiện tại tầm nhìn càng lúc càng mờ nhạt, mi mắt cũng đã gần khép lại.
Lúc này Long Tử Nguyệt mới chợt thả tay ra, thân thể Long Ám theo lực hút trọng lực ngã nhào trên đất, cơ thể theo bản năng cố gắng hít thở luồng không khí lại không ngừng ho khan liên tục. Long Tử Nguyệt đứng một bên quan sát mọi cử động của Long Ám, hai tay khoanh trước ngực tựa nửa người vào bức tường thô nhám khóe mắt nhàn nhạt lơ đãng nhưng đầy áp lực.