Vương Bác Tâm nào dám phản bác, chỉ có thể cúi gằm mặt hòng tránh đi tầm mắt đáng sợ của Long Ám. Mặc kệ phản ứng của Vương Bác Tâm, Long Ám hướng về các vị có vai vế tại Vương phủ vẫn đang quan sát mọi hành động của cậu, thắt lưng hơi khom lại: "Long Ám thất lễ, đành hẹn lại ngày khác sẽ tỷ thí tiếp hai trận còn lại với các vị sau.", dứt lời liền duỗi bước hướng đến hoa viên trong Vương phủ.
Lương Minh Hồ cùng Lương Đông Nhạc sau khi an tọa, nha hoàn lần lượt dâng trà hảo hạng mà Vương phủ vừa thu mua cách đây ba ngày, mùi trà thơm lừng lan tỏa quanh quẩn đình viện nhỏ. Từng khối điểm tâm nhỏ xinh lại vô cùng tinh xảo, đủ màu sắc bắt mắt được sắp xếp ngay ngắn trên những chiếc đĩa sứ cầu kỳ.
Lúc Long Ám đến nơi, thắt lưng hơi khom nhẹ vòng tay làm thủ thế chào hỏi Lương Minh Hồ và nữ nhi hắn, cậu phất tay cho lui toàn bộ nha hoàn đang đứng hầu quanh đình. Long Ám xoay người tung nhẹ vạt áo, ưu nhã ngồi xuống ghế đá tầm mắt nhìn bâng quơ mảnh hoa cỏ trước mặt, đôi tay khẽ cầm tách trà đưa lên mũi ngửi.
Tuy vị giác chỉ cảm nhận được mùi vị máu tươi, nhưng bù vào đó các giác quan khác của Huyết tộc được nâng cao một cách đáng kể. Long Ám nhấp một ngụm nhỏ, đặt lại tách trà xuống bàn đá chầm chậm cất giọng: "Nhiếp chính vương lệnh cho đại nhân đến đây là muốn cấp cho bản thiếu lợi thế trong việc buôn bán chăng?".
Lương Minh Hồ cứ nghĩ bọn thương nhân kiểu gì cũng năm rẽ bảy ngoặc mới vào vấn đề trọng tâm, không ngờ đến Long Ám lại thẳng thắn như vậy, còn có tác phong lại vô cùng không phù hợp với độ tuổi của cậu. Lương Minh Hồ tuy làm quan thứ sử, chấp chưởng một châu nhưng chung quy tính cách mang sự hào sảng nên mới có thể di truyền cho nữ nhi một phần nào đó sự hào sảng này.
Khẽ cười một tiếng, Lương Minh Hồ đáp: "Đúng như Long công tử đoán. Có điều bản quan tò mò một chuyện, không biết tiểu công tử có thể chia sẻ với bản quan hay không?". Long Ám nghe đến đây liền nhanh nhạy hiểu ra vấn đề Lương Minh Hồ muốn hỏi cậu: "Lương đại nhân hẳn muốn biết vì sao Nhiếp chính vương lại đặc biệt chiếu cố bản thiếu sao?".