Nam tử lam y lo lắng tình trạng thương thế bị tiết lộ ra ngoài nên mới mạo hiểm tìm tới Long Tử Nguyệt, tuy hắn cũng không rõ vì sao nhưng bản thân hắn lại tin tưởng Long Tử Nguyệt tuyệt sẽ không làm hại mình. Thấy người cũng đã mất dạng, Long Tử Nguyệt đành nhắm mắt lại đi ngủ vậy.
Mười hai ngày sau, Vương Chiêu Lâm đã chuẩn bị hoàn tất mọi thứ, mời những ai những ai đến tham gia lễ nhận nghĩa tằng tôn lão, cũng đã nhờ Long Ám liên lạc với Long Tử Nguyệt để mời nàng đến dự cũng như chuẩn bị yến tiệc đãi các lão bằng hữu.
Long Tử Nguyệt trước đó cũng có nghe Long Ám tìm đến chuyển cho nàng rằng Vương Chiêu Lâm mời nàng ghé đến tham dự lễ, mà trong phủ Vương An Duy vừa bỏ độc Long Ám thì không thấy Long Ám chết, bỏ độc mãn tính cho Vương Chiêu Lâm thì thấy lão bất tử vẫn sống một cách khỏe mạnh.
Vương An Duy thật ra không biết, mỗi ngày Long Ám kính trà Vương Chiêu Lâm đều lén nhiễu một giọt máu của cậu vào tách trà, vừa có tác dụng giúp Vương Chiêu Lâm hồi phục một chút sức khỏe vừa giúp lão cầm cố kéo dài cái mạng già để cậu có thêm thời gian khuấy đục vũng nước của Vương An Duy.
Lượng máu nhỏ đó của Long Ám không thể giúp Vương Chiêu Lâm giải hoàn toàn độc mãn tính trong cơ thể nhưng duy trì sự sống thì dư sức rồi. Lại nói từ lúc Long Ám dâng trà Vương Chiêu Lâm càng lúc càng cảm thấy thân thể kiện khang hơn, không còn hay mệt mỏi uể oải như trước nữa, khiến lão càng cảm thấy cậu thật là phúc tinh của lão.
Vương Tú Linh có mấy lần thuê sát thủ đến ám sát Long Ám nhưng không rõ vì sao toàn bộ đều một đi không trở lại, ả không dám thuê sát thủ đến giết Vương An Duy vì hắn vô tình tóm được tình lang của Vương Tú Linh, dùng tình lang uy hiếp ả, nếu để Vương An Duy phát hiện được ả thuê sát thủ ám sát thì tình lang cũng không thể sống dễ chịu, ả sẽ đau lòng a...
Thất thủ mấy lần, Vương Tú Linh cũng chuyển qua phương thức hạ độc giống Vương An Duy, tiếc là Huyết tộc bản thân miễn dịch gần như toàn bộ các loại độc tố của con người chế tạo ra, nên hiện tại Long Ám vẫn là nhởn nhơ lượn qua lượn lại trong Vương phủ.
Trước cửa lớn Vương phủ tấp nập người đến chúc mừng Vương Chiêu Lâm, quà tặng cũng không ít khiến quản gia vô cùng bận rộn, Long Tử Nguyệt đứng đằng xa nhìn đoàn người lố nhố ở cổng cũng không gấp gáp tỉ mỉ quan sát chung quanh.
Chợt tầm mắt dừng lại ở cái thân ảnh tử y đằng kia, người nọ không phải cái nam tử lam y đêm nọ bị nàng trêu đùa khiến hắn phải bỏ của chạy lấy người ấy sao? Hắn đến nơi này làm gì? Chẳng lẽ cũng là khách mời đi? Bên này tử y nam tử cũng đã trông thấy Long Tử Nguyệt, nhẹ gật đầu một cái xem như chào hỏi lại bị Long Tử Nguyệt lơ đi, ném ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Thị vệ đằng sau nam tử thấy chủ tử nhà mình lễ phép chào hỏi Long Tử Nguyệt lại bị nàng ngó lơ cùng khinh bỉ thì tức giận, vừa định tiến lên hỏi cho ra lẽ thì bị chủ tử ngăn cản, y chỉ đành hậm hực đứng đó trừng mắt nhìn Long Tử Nguyệt như muốn dùng ánh mắt đâm thủng trên người nàng mấy chục cái lỗ, Long Tử Nguyệt mắt điếc tai ngơ nhìn sang hướng khác.
Quản gia sau một lúc lâu rốt cục cũng chào đón xong hết đám tân khách đến chúc mừng cùng mang theo tặng phẩm dẫn vào trong phủ chu đáo, đưa mắt nhìn qua danh sách trên tay vẫn chưa thấy người nào họ Long ghé đến, trong lòng lo lắng, sắp đến giờ làm lễ mà người quan trọng còn chưa thấy đâu thì biết ăn nói làm sao với Vương Chiêu Lâm, vội vàng đi ra cửa trông ngóng xem thế nào.