Khi Long Ám đến được bên người Long Tử Nguyệt, vươn thanh chủy thủ cậu luôn cầm trên tay trực tiếp cắt mạnh vào động mạch trên cổ cậu, máu tươi tức thì chảy ra thật nhiều, cậu dùng sức cố nâng đầu Long Tử Nguyệt kề vào miệng vết thương đó.
Mặc dù hôn mê nhưng bản năng của Huyết tộc nghe thấy mùi máu sát bên mũi, khóe miệng bất giác hé ra ra sức hút lấy dòng máu tươi thơm ngon nọ, con sói cũng không có tiến lại tấn công tiếp mà ngồi xổm xuống đất
Cái đuôi sói to đùng huơ qua huơ lại quạt gió, làm những tán cây yếu ớt may mắn chưa bị vạ lây đằng sau nó kia dường như muốn rụng sạch lá vậy. Long Tử Nguyệt hút một lượng máu rất lớn của Long Ám, mắt cậu dần chìm vào một mảng tối đen rốt cục cũng không chống đỡ được gục ngã vào lòng Long Tử Nguyệt.
Long Tử Nguyệt đôi mắt vốn đang nhắm nghiền bất chợt mở to, trừng trừng nhìn vào cái thân ảnh nhỏ nhắn bê bết máu cùng bụi bẩn không nhìn ra màu sắc vốn có của bạch y, khuôn mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền nằm gọn trong vòng tay của nàng.
Long Ám thân trọng thương, lại bị Long Tử Nguyệt rút sạch máu trong cơ thể lâm vào trạng thái chết tạm thời của Huyết tộc, ánh mắt Long Tử Nguyệt tối sầm lại sắc lạnh nổi lên ngùn ngụt sát ý ngẩng mặt lên, trực tiếp dùng ánh mắt hoang dại của một Huyết tộc cuồng bạo đến cực điểm nhìn con sói to lớn kia
Tầm nhìn Long Tử Nguyệt lại như có như không liếc sang đám người bảy mạng đang đứng đằng xa khiến bọn họ nội tâm tràn ngập hoảng sợ, khí lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, ánh nhìn hệt như tử thần sắp đoạt mệnh cả bọn.
Nhẹ đặt Long Ám trong lòng xuống nền đất bên cạnh, Long Tử Nguyệt từ từ đứng dậy tập trung tinh lực bản thân, nàng nghịch hành vận chuyển huyết mạch toàn bộ vật sống trong phạm vi xung quanh mình, dồn toàn bộ lượng máu khắp cơ thể hết về trái tim.
Long Tử Nguyệt vận dụng Ngự Huyết khiến bọn người kia bỗng nhiên trở nên khó thở, tim đập dồn dập mắt dần mất đi tiêu cự hai chân mất sức chống đỡ thân thể quỷ dị ngồi sụp hẳn xuống đất, khuôn mặt kinh hoàng cả đám nhìn nhau không thốt nổi nên lời, không rõ vì sao cả bọn vì sao từ lúc Long Tử Nguyệt đứng dậy đều cảm thấy cơ thể đều vô thức mất kiểm soát, tràn ngập thống khổ đến vậy.
Con sói to lớn lượng máu đương nhiên nhiều hơn con người rất nhiều, hiện tại cũng đau đến lăn lộn trên mặt đất, trong miệng không ngừng rên rỉ ư ử, mà bọn người kia chống cự không được bao lâu liền đồng loạt ngất đi.
Con sói vội há miệng nói chuyện: "Chủ nhân a...tha cho Tiểu U a...Tiểu U sai rồi, sai rồi, sau này Tiểu U không dám nữa....", Long Tử Nguyệt kinh ngạc thần trí lập tức thanh tỉnh lại hoàn toàn khỏi cơn cuồng bạo, thanh âm này vô cùng quen thuộc, tựa như ký ức vừa mới xảy ra vậy. Trong lúc trốn chạy cùng mẫu thân quả thực trên tay Vô Tình có ẵm theo một con sói nhỏ, chỉ là....khóe mắt nàng giật giật liếc về con sói to đùng đằng kia có chút ngỡ ngàng.