Hiện tại Long Tử Nguyệt cũng đã từng có ý định lấy mạng của Vô Phong, nhưng rồi cũng có phần do dự, có lẽ sâu trong tâm trí của Long Tử Nguyệt bị ảnh hưởng bởi Vô Tình nên đối với Vô Phong cũng có chút gì đó nương tay với hắn.
Long Tử Nguyệt hồi hồn trở lại thì đã không còn thấy bóng dáng của Vô Phong đâu nữa, có lẽ đã bỏ chạy rồi đi? Ánh mắt dần trở về màu đen vốn có của nó. Nàng không biết hôm nay là ngày thứ mấy, toàn thân cao thấp nàng đều bốc mùi tanh tưởi của tinh dịch rải rác khắp người, trên cả tóc lẫn mặt mũi nàng.
Hạ thân nhức nhối đau rát vô cùng, nhưng mà năng lực của Huyết tộc là gì chứ? Lành lại rồi có bị cường bạo tiếp hay không? Long Tử Nguyệt có chút không xác định, trái tim nàng trở nên chết lặng...
Vô Phong thật ra đi ra tìm máu tươi bổ sung tinh lực cho Long Tử Nguyệt, hắn không biết bản thân bị cái gì nữa, tại sao lại lo cho nàng chứ? Thấy Long Tử Nguyệt tỉnh táo lại nằm đó ánh mắt vô hồn mặc cho cả đám ăn mày đang nhấp nhô dốc hết sức lực vân vũ trên thân thể nàng.
Nhưng khi Long Tử Nguyệt thấy Vô Phong thì từ một ánh mắt mất hồn muốn bỏ mặc tất cả lại trở thành thù hận, Vô Phong thực không thích ánh mắt đó của nàng chút nào cả, tim của hắn còn ẩn ẩn đau đớn cùng khó chịu.
Nước mắt không khống chế được tràn đầy khuôn mặt nhếch nhác của Long Tử Nguyệt, năng lực hồi phục của Huyết tộc đang dần dần giúp cơ thể nàng chữa lành các vết thương, tuy tốc độ có chút chậm nhưng cũng đủ để nàng tiếp thêm một lượt đám ăn mày nữa.
Lúc Vô Phong quay lại trên tay xách theo một hán tử, thấy Long Tử Nguyệt đang khóc, khóe mắt nhắm lại lại không cản được dòng lệ đang chảy như trân châu đứt đoạn rơi trên giường, hai hàm răng cắn chặt không hề hé ra dường như muốn nuốt hết những uất ức tủi nhục cùng tiếng nức nở xuống bụng.
Đè xuống nội tâm dao động bất ổn của bản thân, Vô Phong thong thả tiến lại gần Long Tử Nguyệt đằng kia. Long Tử Nguyệt nghe tiếng bước chân tiến lại gần có chút khác biệt với tưởng tượng của nàng.
Long Tử Nguyệt cứ tưởng sẽ lại có một đám ăn mày tiến vào lăng nhục tiếp nhưng mà cái này chỉ có tiếng bước chân rất nhẹ tựa như không có, bất chợt nàng mở mắt phóng tầm nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Vô Phong đang xách trong tay một hắn tử đang bất tỉnh đi về hướng nàng.