Hạ Tử Lân cố gắng giữ bản thân thanh tỉnh, nhưng tầm mắt dựa theo khứu giác nhạy cảm của một Huyết tộc, vẫn dán chặt vào cổ tay Long Tử Nguyệt đang không ngừng chảy ra nguồn thức ăn ngon lành kia. Long Tử Nguyệt đành tiến gần tới nơi Hạ Tử Lân, cánh tay thả lỏng bên hông tạo nên một vệt máu chói mắt trên nền đất.
Tay không bị thương của Long Tử Nguyệt mạnh mẽ túm gáy Hạ Tử Lân, đẩy đầu hắn đến ngay cổ tay còn lại của nàng đang không ngừng tỏa ra hương vị khiến tâm thần hắn bị mê hoặc. Đối với một Huyết tộc trong cơn khát máu, mùi thơm nồng đượm xông vào đại não Hạ Tử Lân, liền lập tức đánh mất lý trí vốn đã rất mỏng manh mà hắn vẫn cố gắng duy trì từ ban nãy đến hiện tại.
Răng nanh Hạ Tử Lân theo bản năng mọc dài ra, đôi môi ấm áp dán chặt vào cổ tay của Long Tử Nguyệt. Đúng vậy, Hạ Tử Lân có thân nhiệt, điều này bị Long Tử Nguyệt phát hiện ra trong quá trình chuyển hóa, cơ thể của hắn luôn nóng đến dọa người. Khi Hạ Tử Lân chấm dứt việc thoát thai hoán cốt, thì nhiệt độ hắn mới trở lại bình thường.
Long Tử Nguyệt ước chừng Hạ Tử Lân đã uống đủ, tâm trí dần trở nên bình tĩnh hơn liền ngừng cho hắn hút máu nàng lại, hắn luyến tiếc nhìn vết thương trên cổ tay nàng đang dần khép miệng. Long Tử Nguyệt cất lời: "Cảm thấy trong người như thế nào rồi?", ánh mắt nàng tràn đầy ấm áp, quan tâm như thể hắn đã trở thành một trong những người quan trọng trong cái thế giới lạ lẫm này, có điều nàng còn chưa nhận ra điều đó mà thôi.
Hạ Tử Lân ánh mắt mê man nhìn chằm chằm vết thương nơi cổ tay Long Tử Nguyệt dần khép miệng, khóe môi khẽ mở: "Đây là làm sao?". Long Tử Nguyệt thở dài một tiếng, ngồi xuống đối diện với khuôn mặt Hạ Tử Lân, nàng bắt đầu giải thích rõ mọi việc cần thiết cho hắn hiểu.
Ở đây bị giới không gian hoạt động, Long Tử Nguyệt không thể nào hướng dẫn Hạ Tử Lân cách săn mồi cũng như phương pháp khống chế cơn đói của Huyết tộc, bản thân nàng không rõ việc cho hắn uống máu của một Thuần huyết Huyết tộc có thể thay thế được nguồn máu động vật hoặc con người hay không nữa.