Vô Phong bên trong cảm nhận được có người vừa xâm nhập qua tầng kết giới bảo vệ Vũ Vương đỉnh, chầm chậm đứng dậy vươn vai vài cái, vươn tay cầm lấy hai thanh chủy thủ nhỏ giấu vào trong người. Vô Phong lần theo dấu vết mà Vô Tình mò mẫm để lại trong đám mê cung trận pháp ngũ hành bát quái, đây là lĩnh vực nàng học mãi không thông dù cho nàng có cố gắng đến bao nhiêu đi chăng nữa.
Nhìn thấy nét uể oải cùng bất lực của muội muội khi vướng phải bẫy rập, toàn thân cao thấp bị thương vẫn bất chấp đi loạn trong trận, nội tâm Vô Phong cực kỳ thích thú, đôi mắt hắn như một người thợ săn, quan sát con mồi đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi móng vuốt tử thần mà hắn đã sắp đặt sẵn.
Tuy Vô Tình không tinh thông về trận pháp nhưng nàng biết chắc chắn mắt trận đã được di chuyển đi nơi khác, không còn tuân theo quy tắc của lúc trước nữa. Bước chân Vô Tình bỗng đạp vào khoảng không, nàng mất thăng bằng ngã sõng soài trên nền đất đầy những mảnh đá nhỏ sắc nhọn, tạo nên những vệt máu đỏ tươi khắp người trông chật vật vô cùng.
Đưa tầm mắt mờ mịt nhìn xung quanh, Vô Tình hy vọng tìm thấy bóng dáng bạch y thân thuộc của ca ca, cố nén đau đớn, nàng quật cường tự mình đứng dậy. Chặng đường chạy đến đây đã tiêu hao gần như cạn kiệt tinh lực của Vô Tình, trong mắt dâng lên tầng hơi nước lại bị nàng mạnh mẽ đưa cánh tay đầy vết thương quệt đi.
Chưa bao giờ Vô Tình trải qua biến cố, từ nhỏ đã được cưng chiều, sống cuộc sống luôn được bảo bọc dưới cánh tay của phụ mẫu và ca ca khiến nàng không biết phải làm gì trong tình huống hiện tại. Vô Tình cất giọng thì thầm: "Phụ thân, mẫu thân.... Ca ca.... Mọi người nhất định phải kiên trì, A Tình tuyệt đối sẽ đến cứu mọi người!!".
Nhìn thấy mọi hành động, nghe thấy toàn bộ lời thì thầm của muội muội, trong lòng Vô Phong mỉa mai: "Bản thân có còn mạng thoát khỏi mê trận hay không còn chưa biết. Còn muốn cứu người?", hắn xoay người bỏ mặc muội muội đang vất vả đối phó với những mũi tên từ tứ phía công kích ở trong trận, một đường tiến về phía khuôn viên trận pháp giam giữ Trần Sinh và Nhã Yến.