Long Tử Nguyệt thấy trước ngực đau nhói, thu tay về nắm chặt lấy cổ tay Vô Phong vặn mạnh một cái, cổ tay Vô Phong lập tức bể nát xương nhưng có vẻ như Vô Phong không chú ý lắm đến thương thế của hắn mà dùng tay còn lại chụp thanh chủy thủ đang rớt xuống đất lại vung lên trực tiếp chém vào cổ họng Long Tử Nguyệt.
Cả hai đánh nhau đến long trời lở đất, khắp người Long Tử Nguyệt bị chủy thủ cắt đứt không biết bao nhiêu vết thương, Vô Phong cũng không khá hơn bao nhiêu, cả hai dừng động tác công kích lại đứng nhìn nhau.
Chỉ là có vẻ Vô Phong đã rơi vào thế hạ phong, không ngừng hít thở từng ngụm khí. Long Tử Nguyệt thì do tâm ma bộc phát nên cảm giác đau đớn không có cảm nhận được gì cả vẻ mặt đầy sát khí đứng đó, do mất máu nhiều hơn Vô Phong nên cơ thể Long Tử Nguyệt có vẻ suy yếu hơn, tinh lực cũng bị tâm ma rút cạn dần dần.
Trong lòng Vô Phong một mảng lạnh lẽo, may mắn hôm nay Long Tử Nguyệt không bận y phục dệt bằng huyết hỏa tằm mà hắn đưa, bởi bộ y phục đó đao kiếm bình thường chém không đứt, lại có thể hấp thụ máu từ vật sống trực tiếp bổ sung cho người mặc nó, nếu không Vô Phong hiện tại trở thành một cổ thi thể rồi.
Ánh mắt Long Tử Nguyệt lòe lòe ánh sáng màu đỏ sậm nhìn chằm chằm Vô Phong đằng kia, mùi máu tươi đã kích thích não bộ của nàng, bản chất khát máu được khơi dậy đến đỉnh điểm. Long Tử Nguyệt hơi hạ thấp thân thể xuống chuẩn bị vồ đến vung trảo tán công Vô Phong tiếp thì chợt tầm nhìn Long Tử Nguyệt dần trở nên mờ ảo, lảo đảo bước chân cố gắng trụ vững toàn thân.
Vô Phong thấy Long Tử Nguyệt loạng choạng cước bộ lập tức phản ứng cực kỳ nhanh chóng, vươn chủy thủ một đường chính diện đâm một nhát vào tim của nàng. Máu tươi ấm nóng từ ngực Long Tử Nguyệt tràn ra bên ngoài.
Dòng máu thấm đỏ cả vạt áo trước ngực Long Tử Nguyệt, lưỡi dao ngập sâu lút cán vào người nàng, dòng máu không ngừng mang theo mùi thơm ngào ngạt tràn qua khe hở giữa các ngón tay của Vô Phong chảy thành dòng, đọng lại trên mặt đất một vũng lớn nhìn thấy mà rợn người.
Cả người Long Tử Nguyệt dần mất trọng tâm trở nên mềm nhũn, tầm mắt mờ dần rồi tối sầm lại, thân thể trượt xuống nằm nghiêng trên mặt đất, hoàn toàn lâm vào tình trạng "chết tạm thời" của Huyết tộc.
Vô Phong vẫn chưa rội rút thanh chủy thủ ra, buông tay mặc cho thân thể Long Tử Nguyệt té ngã trên mặt đất lạnh lẽo, hắn ngồi phịch xuống đất nghỉ mệt. Tầm mắt nhìn về cổ thi thể đầy máu bên cạnh, Vô Phong đưa tay còn lành lặn vào vạt áo trước ngực lấy ra một cái lọ nhỏ, trực tiếp dốc hết cả lọ vào miệng.