Dương Đào đấm Trần Tự vài cái, phát tiết nỗi sợ của mình, sau đó liền vui vẻ ôm lấy hắn. "Xấu lắm, chỉ biết hù em sợ." Khuôn mặt trắng noãn của Dương Đào rặng lên tầng mây đỏ, làm nũng nói. "Anh sai rồi, cho anh hôn em xin lỗi được không." Trần Tự cười xấu xa nói. "Hừ, còn muốn chiếm tiện nghi nữa." Dương Đào kiêu ngạo quay đầu bỏ đi, nhưng khóe miệng ngăn không được hiện lên nét vui vẻ, tựa vào ngực Trần Tự. Cảm nhận người ngọc ôn nhu trong ngực, nội...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.