Khúc Tiêu Tiêu nhu thuận ngã vào trong ngực Trần Tự, sự ngượng ngùng có thể nhìn thấy trên gương mặt của nàng. Nhìn thấy bộ dạng của Khúc Tiêu Tiêu, Khủng Khủng cùng Lam Lam chỉ có thể tiếc nuối rời đi. Không có Khúc Tiêu Tiêu, các nàng còn dám nếm thử, hiện Khúc Tiêu Tiêu đã quay về, các nàng chỉ có thể tới từ đâu về đến đó mà thôi. "Trần Tự ca, ta mời ngươi uống rượu." Khúc Tiêu Tiêu ở trên mặt bàn cầm lên một ly rượu, hướng miệng Trần Tự đưa tới....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.