Trần Tự đối với uy hiếp của Khúc Tiêu Tiêu không hề lo lằng, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Thật sự là cô nương ngây thơ mà, nếu phú nhị đại ai ai cũng ngây thơ như vậy thì tốt rồi. "Ngươi không phải nên sợ hãi sao? Ta đang nắm giữ bí mật của ngươi đấy?" Khúc Tiêu Tiêu cảm thấy kỳ quái, nhìn Trần Tự thế nào cũng không thấy chút lo lắng khi bị người ta bắt thót. Ngược lại còn có cảm giác muốn xem náo nhiệt. "Ngươi nếu không cho ta xem, ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.