Duẫn Nhi suy nghĩ một chút, lại nói: "Vẫn là Trần Tự ca nên đi đi." "Hừ hừ, tiểu cô nương ngươi thật đáng ăn đòn mà ." Trần Tự cười xấu xa nắm lấy eo Duẫn Nhi. Duẫn Nhi liền cầu xin tha thứ: "Đừng mà, đừng mà, ta không dám nữa." "Hừ hừ, hiện tại xin tha thì đã muộn, xem bản thiếu gia trừng phạt ngươi thế nào..." Trần Tự cười tà nói. Nửa tiếng sau, Duẫn Nhi không kịp thở nằm trên thân Trần Tự, rõ ràng là gần chết rồi a, nhưng nàng vẫn thích...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.