Nửa tiếng sau, Duẫn Nhi nghe được tiếng gõ cửa, nàng nhìn qua 'mắt mèo' phát hiện ở bên ngoài, chính là Trần Tự. Duẫn Nhi vui sướng mở cửa phòng, dùng sức ôm lấy Trần Tự, kích động nói:" Trần Tự ca, Duẫn Nhi chờ ngươi thật lâu rồi, rốt cuộc ngươi cũng đã đến." Trần Tự dùng chân đem cửa đóng lại, một tay ôm lấy chiếc eo thiếu nữ nhỏ nhắn, một tay nắm lấy mũi nàng nói: "Đồ ngốc, đến đây sao không gọi ta đi đón cơ chứ." "Lần này tới đây không chỉ có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.