Buổi sáng, Trần Tự mở to mắt, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là cặp mắt sáng ngời của Vương Mạn Ny. Không nghĩ tới tối hôm qua Vương Mạn Ny còn cầu xin tha thứ thì sáng hôm nay đã dậy sớm hơn Trần Tự, hơn nữa còn gối đầu lên cao nhìn chằm chằm vào hắn. "Tỉnh?" Trần Tự tự nhiên hỏi. "Ừ." Vương Mạn Ny nhẹ gật đầu, ánh mắt cũng không cũng có dời khỏi Trần Tự. "Đang nhìn cái gì vậy?" Trần Tự hỏi. "Nhìn ngươi chứ sao?" Vương Mạn Ny tùy ý nói....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.