Triệu Tĩnh Ngữ nghĩ đến cảnh sau này cùng Trần Tự một chỗ, khả năng cao mỗi ngày đều phải vịn tường mà đi, chỉ nghĩ thôi toàn thân đã phát run. Liên tục lắc đầu, muốn đem suy nghĩ hoang đường này ném ra khỏi đầu. Trần Tự nhìn Triệu Tĩnh Ngữ lúc thì run rẩy, lúc thì lắc đầu, cảm thấy nàng ây có chút kỳ lạ. "Chúng ta vẫn nên thương thảo sự tình ngươi cùng Lương Chính Hiền đi." Trần Tự sờ mũi, có chút không được tự nhiên nói. Bị một nữ nhân nhớ kỹ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.