Khúc Tiêu Tiêu nhìn Trần Tự, lạnh giọng nói. "Làm phiền Khúc tiểu thư nhớ nhung, bất quá chúng ta không thân như vậy, cũng không cần nhớ tới vậy đâu." Trần Tự một bên cười nhạo Khúc Tiêu Tiêu, một bên quan sát tình huống trong phòng. Tuy rằng bên trong rất loạn, nhưng không có mùi vị gì khác, đáng tiếc, nếu mà bọn hắn chơi lớn hơn, vậy chẳng phải trực tiếp hốt gọn một mẻ, vất vả một lần suốt đời nhàn nhã. "Người nào nhớ ngươi? Loại người như ngươi nghĩ tới thôi đã cảm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.