Mục lục
Nhân Sinh Tuỳ Tiện Bắt Đầu Từ Tuổi Ba Mươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha ha..."

Trần Tự xem xong, nhịn không được cười nữa, bắt đầu cười lên ha hả, một chút cũng không thèm để ý đến ánh mắt ăn thịt người của Phiền Thắng Mỹ.

"NGƯƠI, CƯỜI, CÁI, GÌ?"

Phiền Thắng Mỹ vừa phẫn nộ, lại có chút lúng túng, mặt mày đỏ bừng lên, vốn đã khó chịu, nghe giọng cười của Trần Tự, liền nổi quạo.

"Ta à?"

Trần Tự đánh giá Phiền Thắng Mỹ một phen, nói: "Ta cười vì ngươi lại yêu cầu nhiều như vậy, sao không đi xem mắt với phú hào đi, tìm lập trình viên làm gì, đây không phải làm khó người ta sao."

Tỉnh đi, đại tỷ à, ngươi ba mươi tuổi rồi còn làm viên chức nhỏ, không nên coi mây bộ phim tào lao trên mạng, đừng năm mơ coi được bộ phim đại thiếu gia yêu cô bé lọ lem, không có đâu!

"Nữ nhân lập gia đình, phải gả cho nam nhân đối với mình tốt nhất, đưa ra yêu cầu, điều này chẳng lẽ là sai sao?" Phiền Thắng Mỹ nói lại.

"Nếu là xem mắt, vậy khẳng định điều kiện hai bên không khác biệt mấy, cô lại lấy tiêu chuẩn của phú hào để xem mắt, cũng thật là..." Trần Tự lắc đầu: "Điều kiện của cô rõ ràng không xứng với người ta!"

"Ngươi nói cái gì không xứng? Bổn cô nương muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn dáng người có dáng người, muốn bằng cấp có bằng cấp, muốn nói không xứng, là hắn không xứng với ta!" Phiền Thắng Mỹ giống như bị người khác dẫm phải đuôi vậy.

"Vị Lý Dương tiên sinh làm ngành IT, tiền lương một tháng hơn một vạn, cái nghề này càng già càng nổi tiếng, mà thu thập một tháng của cô chỉ có năm nghìn tệ. Hắn còn có tiền ngửi ngân hàng, đủ để đặt cọc trả góp mua nhà, mà cô thì đến cả tiền gửi ngân hàng không có. Dựa theo lời cô nói, gia đình nghèo khó, nên không hỗ trợ gì trong việc mua phòng, mà hắn là con trai trưởng trong nhà."

"Hắn không những phải cày ngày cày đêm, mà còn phải kiếm tiền nuôi cô, nuôi gia đình, trả góp, còn phải nghe lời của cô, cô nói xem, nếu cô là đàn ông thì có lựa chọn cô không?"

Yêu cầu này là do giới trẻ ngày nay thè lưỡi ra liếm quá nhiều, bất quá loại hiện tường này sớm muộn cũng sẽ thay đổi, bằng không về sau chỉ sợ Trung Quốc học tập Hàn Quốc, nam không kết hôn, nữ muốn kết hôn cũng không tìm thấy người.

"Đây không phải chuyện nam nhân nên làm sao? Ta còn chưa nói hắn lễ hỏi cần hơn mười vạn đấy. Nếu mà giống như ngươi, tính toán chi li, keo kiệt, làm sao tìm được lão bà." Phiền Thắng Mỹ không chút khách khí châm chọc.

"Chuyện này không cần ngươi quan tâm, bất quá, ta vẫn khuyên ngươi xem ít phim lại. Quốc gia chúng ta một mực đề xướng nam nữ bình đẳng, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Hiện tại thì hay rồi, có chút nữ nhân, một bên đòi bình đẳng, một bên không muốn gánh trách nhiệm. Phàm là những chuyện bất lợi về mình thì liền đứng lên kêu gọi, còn chuyện có lợi thì giữ im lặng. Đối với nam nhân thì trách móc nặng nề, đối với chính mình thì rộng rãi đối đãi."

"Đi ra ngoài ăn cơm với người khác, vậy nhất định nam nhân phải tính tiền, nếu không chính là keo kiệt. Đi ra ngoài dạo phố, nam giới vô tình nhìn thấy mỹ nữ thì bị chửi là hèn mọn bỉ ổi, hao sắc, cặn bã nam,...còn các ngươi nhìn thấy trai đẹp, nam nhân nói một tí thì nói lại kêu lòng dạ không đủ rộng rãi.''

"Nữ nhân hồi xưa đứng lên đấu tranh, là vì muốn 'quyền bình đẳng', hy vọng nam nữ ngang hàng, nhưng hiện tại phái nữ liền cho rằng, mình là nữ nhân nên được hưởng đặc quyền, hơn nữa còn có người cực đoan, cho rằng nam giới thua kém nữ giới, lấy chuyện bắt nạt nam nhân để biểu hiện quyền lợi của mình. Nữ quyền được làm ra để hy vọng mọi người bình đẳng trong sinh hoạt cùng công việc, nhưng ở chỗ các ngươi, lại biến thành không công bằng."

"Việc tốt thì đi đầu, việc khó thì chẳng thấy đâu, câu này chính là hình dung các ngươi đấy."

Miệng Trần Tự lúc này như khẩu súng máy, không ngừng nói ra, cũng không dừng lại, khiến Phiền Thắng Mỹ tức giận không thôi, nhưng không biết nên phản bác thế nào.

"Ngươi....Ngươi...Ngươi..." Ngón tay Phiền Thẳng Mỹ chỉ vào Trần Tự run rẩy cả lên, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát được.

"Ngươi cái gì mà ngươi? Ta cũng không phải đối tượng xem mắt của ngươi, cũng không làm ra lỗi gì, chẳng lẽ không được nói cô vài câu hả?" Trần Tự khinh thường nói.

Phiền Thắng Mỹ trợn mắt nhìn bốn phía, muốn dạy dỗ Trần Tự, nhưng không tiện gia tay, khuôn mặt tức giận đến đỏ chót.

"Liên quan gì đến ngươi!" Phiền Thăng Mỹ cầm lên túi xách của mình, quay đầu bỏ đi.

Khách hàng xung quanh thấy Phiền Thắng Mỹ bị Trần Tự làm tức giận bỏ đi, tất cả đều không hẹn hướng hắn ném tới ánh mắt tán thưởng, hiển nhiên những lời vừa rồi Trần Tự nói giống hệt suy nghĩ trong nội tâm của mọi người.

Nếu không phải bọn họ đang hẹn nữ sinh uống cà phê, thì cũng sớm đứng dậy vỗ tay khen hay rồi.

Trần Tự không bận tâm suy nghĩ của người khác, hắn chỉ muốn đem lời trong lòng mình nói ra thôi.

Về Phiền Thắng Mỹ, Trần Tự cũng nghĩ ra, đây tựa hồ là một nhân vật do Tương Hân đóng trong bộ phịm < Khúc ca hạnh phúc >. Một nữ nhân ba mươi tuổi đô thị, không tìm được người tâm đầu ý hợp, có thể cùng nhau chung sống kết hôn, luôn nghĩ đến làm dâu nhà hào phú. Điều này có thể sao?

Giống như đám cư dân mạng nói vậy, thần hào có tiền, tìm nữ nhân vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp không phải thơm hơn sao? Tại sao phải đi tìm nữ nhân ba mươi, nhan sắc xuống dốc, đây không phải có bệnh à?

Sớm bỏ đi suy nghĩ ảo tương như vậy, cũng vì để tốt cho nàng. Miễn cho nàng luống tuổi lại ở quá một mình, sau này lại ân hận không kịp.

Trần Tự đang tự khen mình vì cứu rỗi được một nữ cẩu độc thân, thì đúng lúc này, Dương Đào đã tới.

Hai người hẹn nhau 17:30, nhưng hiện tại mới chỉ 17:15, không chỉ Trần Tự đến sớm, mà Dương Đào cũng đến sớm. Đây chính là tôn trọng lẫn nhau, tới sớm giờ là thể hiện sự tôn trọng với đối phương.

"Đào tử!"

Trần Tự cười cười, hướng về phía Dương Đào vẫy tay.

Dương Đào cũng nhìn thấy Trần Tự, nàng mỉm cười ngọt ngào, dáng cười đẹp động lòng người.

Vì cuộc hẹn ngày hôm nay, Dương Đào còn cố ý trang điểm. Nàng mặc một chiếc vày màu trắng, mãi tóc mềm mại xõa dài ngang vai. Cặp đùi trắng noãn không mang tất chân, giày xăng đan màu đen lộ ra mấy ngón chân đáng yêu. Khuôn mặt trắng bóc hơi chút trang điểm, trên đôi môi khêu gợi bôi chút son đỏ. Vai trái mang một cái túi màu cà phê, một cỗ phong tình nữ nhân thời thượng đập vào mắt Trần Tự.

"Để cho ngươi chờ lâu rồi."

Dương Đào mím môi, đem túi để xuống ghế bên cạnh.

"Không lâu, không lâu, hơn nữa tới sớm còn được xem một bộ phim miễn phí."

Trần Tự vui tươi cười nói.

"Tình huống gì vậy?" Dương Đào tò mò hỏi.

"Là thế này..."

Trần Tự thuật lại chuyện vừa xảy ra, đem chuyện của Phiền Thắng Mỹ thuật lại một lần.

"Như thế nào còn có loại nữ nhân này, ta mặc dù là con gái nhưng cũng không tán thành cách nghĩ của nàng."

Dương Đào lắc đầu liên tục, tỏ vẻ không đồng tình.

"Đúng không, đúng không, Đào tử, ngươi chú ý nửa khác của mình có phòng có xe không?"

Trần Tự nhìn chằm chằm vào ánh mắt Dương Đào, chăm chú hỏi.

Dương Đào kêu xong ly cà phê, nghiêm túc đáp: "Không cần, phòng ở có thể cùng nhau mua, xe ta cũng có, tuy rằng cũng không phải xe gì tốt lắm."

"Nếu như nửa kia của ta trước khi kết hôn có bất động sản, ta đương nhiên sẽ không ngại, cũng không bắt hắn phải viết tên của mình xuống. Nếu như hắn không có phòng ở, chúng ta có thể cùng nhau trả góp, cùng nhau mua phòng. Ta cảm thấy cảm giác phấn đấu cùng nhau, mới là thứ nữ nhân thời đại này cần."

"Nói rất hay! Muốn bình đẳng, thì phải cùng nhau, nói người khác đem công sức của mình tặng cho người ta là điều không thể." Trần Tự vỗ vỗ tay nói.

Cà phê tới tay, Dương Đào bỏ vào một miếng đường, nàng quấy quấy ly cà phê, nói: "Xem ra quan điểm của hai ta giống nhua."

"Lý niệm giống nhau, có phải hai ta rất hợp nhau không?" Trần Tự ôn nhu nói.

"À, Đào Tử, ta có thứ tặng cho ngươi."

Trần Tự đem bó hoa hồng đưa cho Dương Đào.

"Thơm quá!"

Dương Đào vứt cho Trần Tự một đôi mị nhãn, nàng khẽ cắn môi dưới, mũi hướng đến hoa hồng, nhắm mắt lại, ngửi ngửi.

"Thế nhưng mà, ta không chắc." Dương Đào cảm thấy chán nản nói.

Trần Tự cầm lấy bàn tay trắng nõn của Dương Đào, nhẹ nhàng vuốt ve: "Có gì không chắc, ngươi thích ta, ta thích ngươi, vì sao không cho nhau cơ hội?"

Dương Đào thấy hai tay mình bị Trần Tự nắm chặt, đỏ mặt nói: "Vậy....Ngươi có nguyện ý kể về chuyện xưa của mình không?"

Dương Đào muốn biết lý do mà hắn cùng vợ cũ của mình ly hôn, nàng muốn từ trong đó phán đoán xem hai người có cơ hội ở chung với nhau không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK