"Thật hâm mộ sinh hoạt tự do của ngươi, muốn tới chỗ nào ăn cơm đều được." Trên mặt Tưởng Nam Tôn hiện lên thần sắc hâm mộ, đây mới là cuộc sống sinh hoạt tự do nàng muốn. Không giống nàng, thời kỳ đại học thì khỏi ní, chủ nhật đều phải về nhà sinh hoạt. Không nghĩ tới sau kh itốt nghiệp, cùng cần mỗi ngày về nhà, đối mặt với Tưởng phụ cùng nãi nãi của nàng. Trên mặt Trần Tự khó dịp lộ ra nét thương cảm: "Có được ắt có mất, ngươi hâm mộ cuộc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.