**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 108: Anh Không Phải Tiên Sinh, Đúng Chứ?
“Tên đối phương là gì con cũng không biết?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chuyện này quan trọng chắc? Những người mẹ giới thiệu cho con, con cũng có biết tên là gì đầu cơ chứ.”
Lục Danh hỏi vặn lại, mẹ anh tức đến mức thở hổn hển, gương mặt tái xanh. Bấy giờ Lục Danh mới luống cuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mẹ? Mẹ có sao không ạ? “Hắn là có tiền sử bệnh cao huyết áp. Anh mau mở cửa sổ cho thông thoáng”
Lục Danh nhanh chóng mở toàn bộ cửa sổ. Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bà Lục, xin lỗi trước ạ”
Cô nhanh chóng tìm trong túi xách đối phương vị thuốc, sau đó thuần thục nhét thuốc vào miệng bà. Lục Danh hoảng hốt kéo tay cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cô cho mẹ tôi uống cái gì thế? Biết liều lượng như thế nào không hả?”
Thời điểm kéo tay Thời Ngọc Minh, Lục Danh vô tình động đến vết thương cô. Cô cau mày, nhắm mắt chậm rãi đợi cơn đau dịu “Mẹ. Mẹ thấy sao rồi?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mẹ sớm muộn gì cũng bị con làm tức chết”
“Mẹ không sao là tốt rồi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà khẽ vuốt ngực, chậm rãi ngồi ngay ngắn lại. Đôi mắt thoáng liếc nhìn về phía cô.
“Có phải con làm đau cô ấy rồi không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Con có dùng sức đâu mà.”
“Con là đàn ông, đối phương là phụ nữ, sức lực chênh lệch đến mức nào. Hơn nữa trong trường hợp căng thẳng như vậy, làm sao có thể không xảy ra chuyện? Mẹ ổn rồi, con mau xem cô ấy thế nào đi”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hay là con đưa mẹ đến bệnh viện trước?”
Lục Danh vẫn không yên tâm nhưng mẹ anh ta đã khoát tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không cần, chỉ là chút bệnh cũ mà thôi. Hơn nữa, để mẹ gọi anh con. Rất nhanh thẳng bé sẽ đến thôi”
“Anh của con?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ừm. Mẹ biết con ngưỡng mộ nhất chính là người anh trai này. Vậy để nó khuyên con thay mẹ vậy”
Đang nói giữa chừng, cửa phòng VIP đột ngột bị đẩy ra. Bóng người vừa xuất hiện liền kêu lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Me!”
“Con tới thật đúng lúc, mau đến xem cô gái kia hộ mẹ. Em trai con vừa mới làm bị thương người ta kia kìa”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà thấy con trai lớn đến liền chỉ về phía Thời Ngọc Minh, Lục Hào vội vàng tiến tới, chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Cô gái, tôi thay mặt em trai mình xin lỗi cô rất nhiều. Thằng bé làm việc chẳng bao giờ ngó trước ngó sau cả. Nếu như bị thương, tiền thuốc chúng tôi sẽ lo liệu. Ngoài ra chúng tôi sẽ bồi thường cả vấn đề tinh thần. Hiện tại tôi dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra nhé?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cơn đau chậm rãi lui bớt, Thời Ngọc Minh cảm thấy ngạc nhiên. Thanh âm này…sao nghe hệt như tiên sinh vậy? Rõ ràng lần trước trông thấy đối phương, thanh âm Lục Hào trầm hơn vậy rất nhiều. Nhưng hiện tại sao giống như một người khác vậy. Lục Hào nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, cứng còng cả người.
“… Ngọc Minh? Sao cô lại ở đây?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“…Lục tiên sinh, tôi đi làm ở đây. Hơn nữa, anh từng dặn dò má Phúc, nói rằng biết hôm nay tôi sẽ đi làm mà”
“Đúng đúng vậy. Ban nãy tôi cuống quá nên quên mất, đầu óc đình trệ hẳn…Cô ổn hơn chưa?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Hào lúng túng, dường như cố che giấu điều gì đó, liên tục liếm môi. Thời Ngọc Minh khẽ lắc đầu.
“Tôi không sao”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thật sự?”
“Chỉ hơi đau thôi, ban nãy chắc vô tình đụng trúng vết thương” “Vậy để tôi đưa cô đến bệnh viện”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Hào ngay lập tức đứng lên, tuy rằng gấp rút nhưng anh ta chỉ lịch sự đỡ cô mà thôi. “Anh, anh biết cô ấy sao?” “Lục Hào, đây là..”.
Không hổ là mẹ con ruột thịt, hai người đồng thanh nói ra thắc mắc trong lòng. Lục Hào dường như cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ nói qua loa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cô ấy là bạn của con”
“Bạn? Hay là…bạn gái?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chuyện khá phức tạp. Để con đưa cô ấy đến bệnh viện trước rồi sau đó sẽ giải thích với người. Ngọc Minh, cẩn thận dưới chân nhé”
Lục Danh không ngừng đảo mắt nhìn Thời Ngọc Minh cùng Lục Hào. Mà đối phương chỉ nhàn nhạt trả lời, sau đó nhanh chóng rời đi. Bà Lục nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt rốt cuộc tái mét, cau mày hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Rốt cuộc cô gái này là bạn gái của con hay Lục Hào vậy?”
“…Mẹ, mẹ đừng kích động, trước mắt cứ ngồi xuống đi đã. Cô ấy quả thật không phải bạn gái con, chẳng qua là nhà thiết kế làm trong công ty mà thôi. Thời điểm con bước ra liền gặp cô ấy, vậy nên thuận tay kéo cô ấy vào trong.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Danh bấy giờ mới chịu nói thật. Bà Lục trợn tròn mắt.
“Con vì đối phó với mẹ mà tùy tiện kéo một người lạ mặt vào đây, sau đó nói muốn kết hôn, hay quá nhỉ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mẹ, nếu mẹ không thúc giục con đi xem mắt thì con cũng sẽ không làm vậy. Hơn nữa, con đâu có biết anh con sớm đã quên Thẩm Như Ý, còn cô gái kia là bạn gái mới.”
Thời điểm nhắc đến tên Thẩm Như Ý, Thời Ngọc Minh cảm giác rõ ràng cánh tay đang đỡ mình thoáng run lên. “Tổng giám đốc Lục?” “Không sao, chúng ta đi thôi” “Đừng lo, tôi không cần đến bệnh viện đâu? “Hay cứ đến bệnh viện xem trước đã. Nếu như cô có chuyện gì, tôi thật sự không biết ăn nói như thế nào với.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ăn nói như thế nào với ai cơ? Thời Ngọc Minh không nghe rõ cái tên bởi vì thanh âm Lục Hào vô cùng nhỏ.
“Tổng giám đốc Lục, khó ăn nói với ai vậy?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Với… Không biết ăn nói như thế nào với bố cô cả. Cô là con gái rượu duy nhất của ông ấy, tuyệt đối phải luôn khỏe mạnh.” Lục Hào chần chừ hồi lâu mới trả lời. Thời Ngọc Minh nhướn mày, khẽ khàng đẩy tay đối phương ra khỏi mình. “Không đúng. Tổng giám đốc Lục, anh nói thật cho tôi biết, anh không phải là tiên sinh, đúng chứ?” “Tôi.”
“Tổng giám đốc Lục, anh đừng gạt tôi có được không? Anh không nói ra tên đối phương cũng được, tôi không ép. Thứ duy nhất tôi muốn biết chính là, anh không phải tiên sinh, chuyện này đúng hay không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đúng, tôi không phải”
“…ừm”. “Ngọc Minh, sao cô lại phát hiện ra?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thanh âm cùng mùi hương. Thanh âm tiên sinh so với anh trầm hơn hắn, hơn nữa trên người đối phương luôn thoang thoảng hương nước hoa mà anh lại không? “Tôi biết muốn lừa em tuyệt đối không dễ. Vậy mà đối phương còn không tin”
“Anh ấy cho phép anh làm vậy à?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“…Đúng. Đối phương đã cầu xin tôi, vô cùng chân thành. Tôi hoàn toàn không có biện pháp từ chối. Ngọc Minh, tôi xin lỗi, tạm thời tôi vẫn không thể cho cô biết thân phận đối phương. Tuy nhiên, anh ta quả thật có nỗi khổ riêng, rất không dễ dàng”
“Tôi biết.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thật ra em biết sớm như thế cũng tốt, anh không cần giả vờ nữa”
“Vậy cho nên anh vẫn thích Như Ý à?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Hào bất ngờ, đề tài từ tiên sinh tại sao lại chuyển thành Thẩm Như Ý rồi. Có điều, anh vẫn khẽ khàng gật đầu.
“Đúng”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh muốn tôi thiết kế bộ trang sức kia là vì cô ấy đúng không?”
“Đúng vậy”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được rồi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ thiết kế ra món trang sức Như Ý yêu thích nhất, bởi vì tôi nghĩ mình cũng khá hiểu cậu ấy.”
“Ngọc Minh, cảm ơn cô. Nhưng hiện tại không phải thời điểm để bàn luận chuyện này, sức khỏe cô vẫn là quan trọng nhất. Đối phương hiện tại không thể xuất hiện, sau này cần giúp đỡ cô cứ tới tìm tôi là được. Dù tiên sinh dặn dò hay cô là bạn của Như Ý thì tôi vẫn sẽ tận tâm giúp đỡ cô.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cảm ơn”
“Cô không cần cám ơn tôi. Người có nên cảm ơn nhất chính là tiên sinh. Cô vĩnh viễn không biết đối phương đã vì cô mà làm bao nhiêu thứ, ngay cả tôi là đàn ông còn phải cảm động”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cho nên…Lục Hào, cô gái này cũng không phải bạn gái con? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Bà Lục hoang mang. Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, bây giờ mới lên tiếng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Xin lỗi bà Lục, đây đề là chuyện cá nhân, thật sự không nên xảy ra ở công ty. Cháu tên Thời Ngọc Minh, là nhà thiết kế cho trang sức Duy Nhất.
Năm trăm bộ trang sức mà bà đã đặt, con sẽ cố gắng thiết kế để phù hợp với ý của bà nhất ạ!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”