“Bao giờ?”
“Cho đến khi chúng ta sắp xếp mọi thứ thật tốt?”
Tiên sinh nóng lòng hỏi, đáy lòng Thời Ngọc Minh bấy giờ mềm mại vô cùng. Anh nghe vậy liền lắc đầu.
“Không được, quá muộn”
“Vậy chúng ta kết hôn ngay trên máy bay”
“Vẫn muộn”
“Thế anh muốn lúc nào? Không thể trước mặt nhiều hành khách như vậy mà tổ chức lễ cưới ngay trên máy bay đâu”
“Không bằng…làm luôn bây giờ đi”
“Bây giờ? Tiên sinh, trời sắp sáng rồi, đừng nói là lễ đường mà ngay cả chỗ tìm thuê đồ cưới vẫn còn chưa mở đấy”
“Ở ngay tại nơi này, được chứ?”
Đôi mắt anh sáng lấp lánh, giống như đang cầu xin. Thời Ngọc Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh. Cô không biết đây là đâu, chỉ ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt còn có mùi đất ẩm thấp dễ chịu.
“Bầu trời đêm nay chính là ánh đèn, cánh hoa trải dưới chân chính là lễ đường, hoa hải đường là người chứng kiến đám cưới của chúng ta. Và chiếc váy này…Hôm nay sao em lại mắc chiếc đầm này vậy?”
Phong Đình Quân cúi đầu nhìn, Thời Ngọc Minh mặc một chiếc đầm trắng, đuôi váy khẽ gợn sóng, màu trắng tinh khiết.
Trên tà áo vương vài cánh hoa trắng muốt, thanh thuần nói chẳng thành lời.
“Cái đầm này là anh mua cho em, em sợ ngày mai gấp quá không kịp thay đồ nên hôm nay đã mặc trước. Lúc nãy ra khỏi cửa vì sợ lạnh nên đã mặc thêm áo khoác”
Phong Đình Quân lúc này mới để ý trên người cô chỉ toàn những thứ mỏng manh. Anh dùng tay sờ qua, liền bậy cười.
“Đây không phải áo khoác, đây là áo sơ mi của anh”
Dáng dấp Thời Ngọc Minh mảnh khảnh, sau khi trải qua một hồi bệnh nặng liền biến thành bộ dáng gầy trơ xương. Thời gian về sau, phải thường xuyên cho cô bồi bổ, ăn uống dinh dưỡng. Mà sơ mi của Phong Đình Quân mặc trên người Thời Ngọc Minh thoáng trượt khỏi bả vai, vạt áo che đi nửa đùi, nửa kín nửa hở. Làn váy theo động tác của cô khẽ phấp phới, lộ ra vòng eo tinh tế. Anh cảm thấy thân thể thoáng nóng bừng.
“Ồ? Chắc ban nấy trời tối quá nên em lấy nhầm…”
“Đừng lo, em mặc áo sơ mi của anh rất hợp. Chỉ là, ngực có chút…”
Đôi mắt Phong Đình Quân nhìn cô chằm chảm. Thời Ngọc Minh đỏ mặt, trừng mắt liếc anh, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Em vẫn đang trong thời kì cho con bú mà. Bình thường không như vậy đâu…”
Lúc cả hai nói chuyện, tiên sinh hơi cúi thấp người, chậm rãi cởi áo sơ mi của cô. Thời Ngọc Minh theo bản năng túm chặt cổ áo, lắp bắp hỏi.
“Anh…anh làm gì đấy?”
“Ngọc Minh, chúng ta tổ chức lễ cưới theo kiểu truyền thống đi. Được chứ?”
“Sao cơ?”
Thời Ngọc Minh còn hoang mang chưa kịp hiểu thì Phong Đình Quân đã ghì chặt vai cô, sau khi cởi áo sơ mi liền dùng nó nhẹ nhàng phủ lên tóc cô. Tâm nhìn bị áo che khuất, cô cô ngơ ngác theo bản năng gọi nhỏ.
“Tiên sinh…”
“Truyền thống và phương Tây kết hợp cũng không tệ. Ngọc Minh, đi theo anh”
Trước mắt chỉ thấy mờ áo, Thời Ngọc Minh chỉ có thể dựa vào tiên sinh, cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh đang bao bọc lấy tay mình, chậm rãi được anh dẫn đến gốc cây, trong không khí thoảng qua hương thơm nhẹ nhàng. Sau đó, cô nghe đối phương dịu dàng mở lời.
“Thời Ngọc Minh, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng hay không? Bất kể giàu sang nghèo khó, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, cả đời đều không rời không bỏ? Cùng đối phương trải qua hạnh phúc và khổ đau, bảo ban nhau lúc hoạn nạn, cùng nhau nuôi dạy con cái?”
Thanh âm tiên sinh vốn dĩ trầm thấp, tại càng thêm trang trọng nghiêm nghị. Thời Ngọc Minh cảm giác bọn họ dường như đang thật sự đứng giữa lễ đường, nói ra lời thề nguyện. Cô lúc này mới hiểu, phần áo sơ mi mỏng tang này giống như là khăn voan đội đầu dành cho cô dâu. Anh cúi đầu, địu dàng nhìn cô.
“Thời Ngọc Minh, em đồng ý chứ?”
Đồng ý hay không, cô dường như đã chẳng cần do dự nữa rồi. Thời Ngọc Minh quyết đoán gật đầu.
“Đồng ý. Người em muốn gả cho, chỉ có anh mà thôi.”
Anh nghe vậy liền nở nụ cười, giống như hoa nở giữa mùa xuân. Ngược lại, cô bắt đầu thận trọng hỏi.
“Vậy..tiên sinh, anh có đồng ý lấy cô gái này hay không?
Bất kể giàu sang nghèo khó, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, cả đời đều không rời không bỏ? Cùng đối phương trải qua hạnh phúc và khổ đau, bảo ban nhau lúc hoạn nạn, cùng nhau nuôi dạy con cái?”
“Anh đã chờ câu hỏi này rất lâu rồi. Thời Ngọc Minh, đợi được câu trả lời của em, những năm này đối với anh quả thật không dễ dàng”
“Cứ xem như đó là bởi vì em đáng giá đi, được chứ?”
“Được, vô cùng đáng giá.”
Thời Ngọc Minh bật cười trêu chọc nhưng Phong Đình Quân lại vô cùng nghiêm túc trả lời. Anh giơ tay, chậm rãi tháo áo sơ mi xuống. Bầu trời sao đêm nay so với mọi khi sáng hơn rất nhiều, mà từng tia sáng đầu tiên khẽ vuốt ve gò má cô, khiến cả người Thời Ngọc Minh như đắm chìm giữa ánh sáng.
Anh nhìn cô, thoáng ngẩn người.
“Minh Minh, bắt đầu từ giờ phút này, chúng ta đã chính thức trở thành vợ chồng rồi”
Ừm”
“Vậy thì…chú rể có thể hôn môi cô dâu không?”
Câu trả lời dành cho anh chính là đôi tay trắng nõn gây gò kia khẽ khàng vòng quanh qua cổ anh, cô ngượng ngùng nhón chân, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi người đàn ông của minh.
Thời điểm anh bừng tỉnh, liền điên cuồng đáp trả, trong nháy mắt đã đảo khách thành chủ, tấn công cô chẳng còn manh giáp.
Cảm giác này quá mức tốt đẹp, đến tận khi anh cảm giác Thời Ngọc Minh đang không ngừng thở hổn hển mới lưu luyến buông tay, cúi đầu khế hỏi.
“Sao vậy?”
“Anh vừa nói, hôn lễ của chúng ta kết hợp giữa truyền thống và phương Tây sao?”
“Ừm. Bất quá hiện tại không có bóng bay, không có hoa hồng, càng không có kiệu đón người như ngày trước. Như tất cả, sau này anh nhất định bù đắp cho em”
Thời Ngọc Minh gục đầu vào bả vai anh, thanh âm thoáng rầu rĩ. Phong Đình Quân bật cười, chậm rãi giải thích.
“Em không nói đến những thứ này”
“Vậy thì?”
“Đám cưới theo kiểu phương Tây, sau khi làm lễ rồi sẽ như thế nào?”
“Kiểm tra tiền mừng?”
“Không phải, trong lúc vừa xong ý”
“Đãi tiệc khách mời?”
“Cũng không đúng. Phải…vào động phòng”
Phong Đình Quân thoáng sửng sốt, sau đó liền kích động ôm lấy cô, dáng dâp hân hoan vui vẻ.
“Minh Minh…”
“Tiên sinh, tôi đem Thời Ngọc Minh giao cho anh. Hi vọng từ nay về sau, anh có thể đối xử tốt với cô ấy”
Cô khẽ khàng gật đầu, vòng tay ôm ghì lấy anh. Từng cánh hoa tung bay, hương thơm nhàn nhạt, đem dài như vậy. lưu luyến xiết bao.
Điều kém hoàn hảo duy nhất chính là không khí đêm nay khá lạnh. Cô vừa mới vận động, trên người giăng kín tầng mồ hôi, khế rúc vào lòng ngực đối phương.
“Lạnh..”
Phong Đình Quân ôm gọn cô vào lòng, tựa lưng vào góc cây, không quên cởi áo khoác bao bọc cô thật gọn gõ. Sau đó anh lấy ra một viên kẹo, lột vỏ cho vào miệng Thời Ngọc Minh, bấy giờ mới cảm thấy yên lòng. Cô thường xuyên hạ đường huyết, hôm nay quấn quýt gần hai tiếng, anh sợ cơ thể cô không chịu nổi.
Nhắc đến cũng lạ, đã nhiều năm trôi qua, mọi thứ sớm đã đổi mới nhưng vỏ kẹo này vẫn như cũ, hệt như mười năm về trước. Anh cầm trong tay giấy gói màu trắng xen lẫn bạc, thoáng ngẩn người. Trước đây anh mang theo là vì cô. Về sau không còn cô bên cạnh, người ăn lại đổi thành anh.
Hết cách rồi, trong lòng quá mức khổ sở, lúc nào cũng phải dùng những viên kẹo này để duy trì hương vị ngọt ngào trong miệng. Hơn nữa, bác sĩ Triệu cũng từng nói qua với anh, đường có thể giúp cơ thể sản sinh ra chất giúp cơ thể cảm thấy thoải mái hơn. Vậy nên có khoảng thời gian, anh liên tục ăn kẹo giống như ăn cơm, nhiều đến mức xếp chồng thành vài hộp lớn chỉ để đựng vỏ kẹo. Tuy nhiên, đau đớn trong lòng vẫn chẳng thể nào vơi. Ngày hôm nay, rốt cuộc viên kẹo này đã đến được nơi nó cần đến rồi.
Âm thanh di động đột ngột vang lên, Phong Đình Quân nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, tâm tình trở nên uể oải.
Anh điặt vé máy bay vào lúc sáu giờ sáng, hiện tại đã khoảng bốn giờ sáng, anh vốn dĩ muốn để cô ngủ thêm nửa tiếng rồi sẽ chạy ra sân bay gặp Chu Dương. Tuy nhiên chuyện này, dường như đã bị chú Hình phát hiện rồi. Anh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bắt máy.
“Chú Hình”
“Đình Quân, chú rất thất vọng về cháu”