Phong Đình Quân nhanh như chớp đã có mặt tại cục cảnh sát, nhưng tin tức nhận được khiến anh cả người ớn lạnh.
“Cô ấy đã đi rồi, chồng cô ấy tới đón”
“Chồng của cô ấy?”
“Đúng vậy, chính là chồng cô ấy”
“Phiền anh một chút, anh cảnh sát, tôi có thể xem chữ ký của chồng cô ấy không?”
“Điều này không được. Theo quy định không được phép.
cho người khác xem”
Chồng?
Trong lòng cô vẫn luôn cất giấu hình bóng của kẻ đã chết đi, chồng cô từ đâu xuất hiện chứ?
Phong Đình Quân nhíu mày thật chặt: “Vậy anh biết bọn họ đã đi đâu không?”
“Chuyện này thì sao tôi biết được? Vợ chồng trẻ bọn họ muốn tới chỗ nào thì đi, chúng tôi làm sao quản được”
*“.. Được rồi, cảm ơn anh”
“Anh là gì của cô ấy?”
“Tôi là … người thân của cô ấy”
“Người thân sao?”
“Vâng”
“Cũng phải, nửa đêm mưa to gió lớn thế này còn tới đây, anh vất vả rồi. Anh đừng lo, cô ấy được chồng đưa đi rồi, hai người ngồi xe máy rời khỏi đây. Trai tài gái sắc, nhìn rất xứng đôi…”
Xe máy.
Lục Danh.
Phong Đình Quân cảm ơn cảnh sát, sau khi trở lại trong xe liền lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Nửa đêm, điện thoại kêu mấy hồi chuông mới có người bắt máy, hơn nữa còn là giọng của một người phụ nữ.
“Alo?”
Giọng nói mơ màng và ngái ngủ.
“Thẩm Như Ý?” Phong Đình Quân nhìn lại điện thoại một chút, muốn xác nhận đây thực sự là số của Lục Hào chứ không hề có sự nhầm lẫn nào chuyện gì? Anh là ai?”
“Phong Đình Quân. “
“Ai kia?”
“Chết tiệt!” Thẩm Như Ý lúc này mới phản ứng lại, vất vả bật dậy: “Anh còn mặt mũi gọi điện thoại cho tôi ư? Đồ đàn ông xấu xal”
Nói xong, cô đang định dập máy lập tức.
Phong Đình Quân vội vàng ngăn cô lại: “Đừng dập máy, chuyển máy cho Lục Hào, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh ấy”
“Tôi không đưa đấy. Dựa vào cái gì mà anh nói là tôi phải nghe chứ? Tôi mất thể diện tới vậy sao?”
“Chuyện về Ngọc Minh”
“Mặc kệ anh … Khoan đã, anh vừa nhắc tới ai kia?”
Phong Đình Quân nặng nề thở dài một hơi, vội vàng nói: “Ngọc Minh hôm nay không về nhà, hẳn là bị Lục Danh đưa đi rồi. Tôi gọi cho Lục Hào, chỉ muốn biết hôm nay Lục Danh đang định đi đâu”
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Như Ý thấp giọng mắng một câu, có điều Lục Hào đã rất nhanh bắt máy.
“Đình Quân?”
“Em trai anh đi đâu vậy?”
Vốn đang ngủ mơ mơ màng màng lại bị tra hỏi, Lục Hào không khỏi nhíu mày: “Thằng nhỏ đó ngày nào cũng trốn đi đủ nơi. Mẹ tôi muốn bắt nó đến mấy cuộc hẹn giấu mặt nhưng nó lẩn như chạch, không ai tìm được. Cũng không ai biết nó đã đi đâu”
“.. Lục Danh, thằng nhóc đó lại chọc vào anh sao?”
“Anh ta đưa Ngọc Minh đi rồi, hai người bọn họ cả đêm chưa về”
Lục Hào dừng một chút, hỏi một câu thăm dò: “Anh là đang lo lắng cô Thời ở cùng Lục Danh ư? … Đình Quân, anh thực sự vẫn không buông bỏ được cô Thời sao?”
” Phong Đình Quân cáu kỉnh không Anh thật sự không biết Lục Danh đi đâu sao?”
“Tôi thật sự không biết” Lục Hào trả lời rất nhanh, nhưng ngay sau đó dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy anh có thể thử tới núi Thanh Vân xem sao”
Phong Đình Quân nhíu chặt đôi lông mày: “Núi Thanh Vân ư? Mưa lớn như vậy, bọn họ tới núi Thanh Vân làm gì?”
“Tôi cũng chỉ đoán vậy ..”
Phong Đình Quân nhanh chóng điều khiển xe hướng về phía núi Thanh Vân.
Núi Thanh Vân.
Trong miệng anh lẩm bẩm cái tên này, không biết vì lý do gì mà trong lòng không ngừng nảy lên những cảm giác kỳ quái.
Thời Ngọc Minh cầm cốc nước một hồi lâu mới cảm thấy cơ thể ấm áp hơn một chút.
Cơn mưa lớn giống như trời đang trút nước xuống, không có dấu hiệu dừng lại.
Cách đó không xa, Lục Danh cởi áo, trần trụi đứng bên cạnh lều, vắt kiệt nước trên áo.
Xe máy không tốt ở điểm này. Bình thường nhìn rất ngầu, ngay cả khi những xe khác bị tắc đường tới vài giờ thì xe máy vẫn có thể đi qua được qua khe hở. Chỉ có điều, mỗi khi trời mưa thì lái ô tô cảm thấy sẽ thoải mái hơn nhiều, không cần bị mưa khiến cho thảm hại như vậy”
“Tổng giám đốc Lục, tại sao anh lại thích đi mô tô?”
Lục Danh phục hồi tinh thần lại, ngồi xổm trên mặt đất cởi giày, đổ ra rất nhiều nước mưa: “Còn có thể vì sao chứ? Chỉ vì trông rất ngầu”
“Chỉ vì ngầu thôi sao?”
“Nếu không thì còn có thể vì cái gì đây?” Lục Danh khó iu: “Nhưng mà hiện tại mới phát hiện, ngầu thì có ích lợi gì, gặp phải mưa lớn thì có khác gì một con gà rù không? Mưa thế này xem ra không thể sớm tạnh được, chờ trời sáng tôi sẽ kêu người lái xe tới đây đón chúng ta.”
Nói xong, anh chậm rãi đi tới trước mặt cô, đứng yên hỏi: “Cô sợ sấm sét tới vậy sao?”
“.. Ừm “Không sao đâu, sét đánh thì có gì đáng sợ, chỉ là một hiện tượng thời tiết bình thường thôi. Này, cái này cho cô ..”
Thời Ngọc Minh nhìn đồ vật trên tay Lục Danh, có chút do dự: “Đây là ..”
“Cô yên tâm, tôi vừa mới vắt khô rồi, mặc thêm vào tốt xấu gì cũng cản được gió. Nơi này là ngoại ô, nhiệt độ thấp hơn vài độ so với nội thành, đừng để bị cảm, nếu không thì khác nào tôi phạm tội tày trời”
Thời Ngọc Minh lắc đầu, liên quyết từ chối: “Không cần”
“Không thích của tôi ư?”
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy … làm vậy không hay lắm”
Hai người một nam một nữ ở đây vào nửa đêm, hơn nữa cô còn mặc áo của anh, tuy chỉ là áo khoác nhưng cũng giống như có chút không đàng hoàng.
Cô luôn là một người thích mọi chuyện rõ ràng, Lục Danh có ý gì với cô, cô biết. Vì vậy cô muốn từ chối hoàn toàn, không để lại dù chỉ một chút mập mờ, như vậy sẽ tốt cho tất cả.
Lục Danh ha hả bật cười: “Sao vậy? Cô còn thủ tiết vì tiên sinh sao?”
“ Thời Ngọc Minh không trả lời, coi như đồng ý.
“Ai chà, bây giờ đã là thời đại nào rồi, cô có thể không cần cổ hủ như vậy được không? Cô vẫn còn trẻ, chẳng nhế sau này cũng không định kết hôn sao?”
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng gật đầu: “Không kết hôn.”
“Xứng đáng ư?”
“Không gì có thể nói xứng đáng hay không, chỉ có bằng lòng hay không mà thôi” Thời Ngọc Minh trầm giọng nói: “Tôi đã gả cho tiên sinh, mặc kệ anh ấy có ở đây hay không, tôi đều là người đã có chồng. Trừ khi tiên sinh sống lại, bằng không tôi sẽ không kết hôn nữa, cũng không chấp nhận bất cứ ai khác”
Cô ấy nói tuyệt đối rõ ràng, cắt đứt mọi khả năng có thể Xảy ra.
“Cô … thật là ..” Lục Danh tức giận gãi đầu: “Được rồi, mặc.
kệ đi. Nhìn cô rõ ràng nhu nhược thế này, sao có thể cứng rắn vậy được chứ?”
“Đây là nguyên tắc”
Lục Danh cắn răng, bỗng nhiên cười một tiếng, trực tiếp khoác lên người cô chiếc áo anh vừa vắt khô.
“Anh làm gì vậy?”
“Hai người đang làm gì thế?”
Hai tiếng nói đồng thời vang lên, Thời Ngọc Minh nhất thời quay đầu lại.
Chiếc Maybach mày đen đỗ cách đó không xa, cửa xe đẩy ra, dáng người quen thuộc từ trên xe đi xuống.
Anh nhíu mày thật chặt, sắc mặt trầm xuống, bão tố theo vậy nổi lên. Anh kéo cô từ phía Lục Danh lại bên mình, tiến lên một bước chắn trước mặt cô, ngăn cô khỏi tầm mắt của Lục Danh.
“Chà, tổng giám đốc Phong? Nửa đêm rồi anh còn không ngủ, ra ngoài hứng mưa sao?”
Phong Đình Quân nhìn cậu ta một cái thật sâu, không nói gì, kéo tay Thời Ngọc Minh đẩy vào trong xe rồi ngồi lên ghế lái.
Anh nhấn chân ga, nhanh chóng rời đi.
“Tổng giám đốc Lục, anh ấy ..”
Mắt anh nhìn thẳng phía trước, giọng nói khó chị là chồng em sao?”
Thời Ngọc Minh ấp úng không thể giải thích: “Không phải..”
“Không phải thì đừng quan tâm. Anh ta là người lớn rồi, đợi tạnh mưa có thể tự về được”