Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chương 153: Món đồ rất quý báu



“Dựa vào cái gì? Tôi không phải ăn trộm, các người không có quyền giam cầm tối tôi là người tự do!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Các nhân viên bảo vệ cũng đầu óc rối bời, không biết nên xử lý như thế nào.



Dù sao cũng là một người phụ nữ, hơn nữa còn chỉ mặc một bộ quần áo ngủ, trên người trừ một cái điện thoại di động nắm trong tay ra, thật là hình như không có giấu đồ những món đồ khác.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Như vậy đi, cô cùng chúng tôi đi ghi danh thân phận lại một chút để chúng tôi cũng có một chút tin tức chứ ? Đến khi Phong tiên sinh hỏi tới, nếu như trong nhà có mất mát gì, chúng tôi cũng có cái để báo cáo.”



Cổ Quân Nhi kiên quyết không theo: “Tôi nói, tôi lập tức sẽ trở thành người thân của Phong Đình Quân, tôi là dành chánh ngôn thuận ở nơi này”.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Ui ” một người bảo vệ trong đó nghi ngờ sờ cằm một cái: “Tôi hình như nhìn cô có chút quen mắt nha, cô là… Tôi nhớ ra rồi! Cô đã xuất hiện trên một tin tức, là người đàn bà quyến rũ thật nhiều người nhà giàu kia!”




Một người bảo vệ khác trong nháy mắt kịp phản ứng: “Trời ạ, vậy không phải là cô ta còn bị chụp hình với Phong tiên sinh trong phòng thay quần áo ở cửa hàng tổng hợp..”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






” Đúng, chính là cô ta”



Nhận ra người, các nhân viên bảo vệ lại càng khó nghĩ.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Người đàn bà này, đúng chính xác là có chút quan hệ với Phong tiên sinh, dẫu sao cũng cùng xuất hiện trên tin tức, nhưng mà… Phong tiên sinh với Phong phu nhân hình như là chưa có ly dị mà?



“Suy nghĩ một chút, đây không phải là chuyện chúng ta có thể quản.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






” Cuộc sống của người có tiền, tôi thật là không hiểu nổi. Phong phu nhân đẹp ôn nhu như vậy, không nghĩ tới lại bại bởi một đôi giày rách…”



“Nếu tôi có thể cưới một cô gái như Phong phu nhân như làm vợ, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, làm sao có thể đi ra ngoài làm loạn?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Đừng chớ có đoán mò, nói không chừng trong chuyện này còn có ẩn tình khác, không thấy mới vừa rồi Phong tiên sinh đối với nữ nhân này cũng lạnh nhạt sao.”



Trong nơi biệt thự này huyên náo đất đầy lông gà, vườn hoa tường vị nhỏ trông lại có vẻ ấm áp dị thường.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tiểu Dương không ngừng nhìn đồng hồ treo trên tường, bắp chân đá đẹp lung tung qua lại: “Mẹ ơi, có phải hôm nay người xấu đó rất lợi hại rất khó đối phó hay không? Bố tại sao còn chưa trở lại?”.



Thời Ngọc Minh cười đem đến một cái chén nhỏ với muỗng nhỏ dành riêng cho cậu bé đặt ở trước mặt cậu bé: “Bố nói, mười lăm phút nữa sẽ trở lại.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






” Vậy là phải chờ đến năm giờ năm mươi phút” Tiểu Dương có chút mất mát, kéo tại nằm ở trên bàn ăn, một bàn thức ăn cũng mất khẩu vị.



Thời Ngọc Minh ngược lại không gấp, cô chỉ là có chút lo lắng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, cô đi lên sân thượng vẫn nhìn dưới lầu, Tiểu Dương cũng chạy tới rúc vào bên người cô, cùng cô nhìn xuống phía dưới.



“Bổ! Là bổ trở lại!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thời Ngọc Minh theo phương hướng ngón tay nhỏ mập của cậu bé nhìn, chỉ thấy ở cổng lối vào quả nhiên có một chiếc xe đang mở ra đi vào.



Chỉ là buổi tối ánh đèn mờ tối, trừ việc có thể thấy là một chiếc xe nhỏ ra, căn bản không nhìn ra được hình dáng, thậm chí ngay cả màu sắc cũng nhận không rõ.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Là bố thật sao?”



Tiểu Dương hết sức khẳng định gật đầu: “Nhất định là bố, con với bố có tâm linh tương thông!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thời Ngọc Minh khẽ cười vuốt ve đỉnh đầu lông xù của con trai, tên tiểu tử này thật rất thích tiên sinh, một mực hết lòng gọi bố đặc biệt dứt khoát, cô trước kia sợ cậu bé không tiếp thu nổi, nhưng mà bây giờ xem ra Tiểu Dương chẳng những đón nhận, hơn nữa còn đối với cái người bố mới này hết sức hài lòng.



Con trai thật ra không muốn xa cách với cha ruột của mình, mặc dù cô đã cố hết mình, muốn đối tốt với cậu bé hết năng lực lớn nhất của mình, nhưng mà vẫn như cũ không thay thế được vị trí của bố.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Đinh đông — Tiếng chuông cửa truyền tới.



“Tới đây!” Vú Phúc vội vàng đi đến mở cửa, vui vẻ nói: “Tiên sinh! Thời tiểu thư, là tiên sinh trở lại!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tiểu Dương phản ứng nhanh nhất, kéo tay Thời Ngọc Minh chạy về hướng cửa.



Một cái trực tiếp nhảy lên trên người tiên sinh: “Bố, con thật là nhớ bố!” .





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tiên sinh vững vàng tiếp nhận cái ôm lực không nhỏ này, nhưng mà thật giống như hơi nghiêng né người, là dùng một tay ôm lấy cậu bé.



“Bố cũng nhớ con, hôm nay đi thăm bà ngoại?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Dạ! Bố, con cảm thấy mình thật thật hạnh phúc nha, có bố mẹ, có vú Phúc cùng với em gái, bây giờ còn có cả bà ngoại với ông cố!”



Tiên sinh thanh âm ôn nhu rất nhiều, bổ sung nói: “Còn có bố ruột của con.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tiểu Dương thắc mắc chu môi: “Bố, bổ thật không phải là bố ruột của con sao?”





“Bố..”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Nhưng mà còn cảm thấy bố chính là như vậy.” Tiếu Dương nói: “Bố đối với con tốt như vậy, cũng đối với mẹ tốt như vậy, bố nhất định là bố ruột”



Thời Ngọc Minh tiến lên, đem con trai từ trên người tiên sinh kéo xuống: “Được rồi, bố bận rộn một ngày rất mệt mỏi, mẹ ôm con có được hay không?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Không có sao, đứa trẻ không nặng” Tiên sinh lần nữa đem con bể lên, còn cân nhắc, kinh ngạc nói: “Con tốt lắm, lại tăng cân”



Tiểu Dương quyết miệng: “Đều do vú Phúc làm thức ăn ăn quá ngon! Nhưng mà mẹ làm thức ăn cũng là ăn ngon lắm nha! Bố, mẹ vì bữa cơm ngày hôm nay mà chuẩn bị cả một buổi chiều đấy, chúng con từ nhà bà ngoại quay lại liền đi mua ngay thức ăn chuẩn bị, hôm nay bố nhất định phải ăn nhiều một chút nha!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thời Ngọc Minh đỏ mặt: “… Không có, tôi trước kia là không làm được món không cay, hôm nay những món ăn này đều là học từ vú Phúc.”



“Không cay?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Ừ” Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng, cười cười nói: “Phong Vân Đình dạ dày không tốt, không thể ăn cay, ta phải cố gắng học tập rất nhiều để món làm không cay, nhưng mà anh ta một lần cũng chưa từng ăn”



” Ngọc Minh.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Không có sao, tất cả đều đã qua” Thời Ngọc Minh lộ ra một thư thái mỉm cười: “Trước làm những món ăn kia cũng là vì anh ta, bây giờ tôi cũng muốn vì mình sống một lần. Tôi thích ăn cay, Tiểu Dương cũng có thể ăn được, anh cũng có thể, mà vú Phúc là cao thủ làm các món ăn Tứ Xuyên, thức ăn hôm nay đều là vú Phúc hướng dẫn tôi làm, anh nếm thử một chút?”



Tiên sinh nói: “Không cần vội, Ngọc Minh, tôi mang theo lễ vật cho em”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Lễ vật? Hôm nay là ngày gì?”



Tiên sinh chớp mắt: “Coi như là hôm nay tôi đánh thắng quái thú, cho nên muốn chúc mừng một chút?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thời Ngọc Minh có chút mong đợi: “Ý là công việc rất thuận lợi hay sao?”



“Cũng không liên quan đến công việc, nhưng mà tôi lấy được một món đồ rất quý báu, cho nên… Rất vui vẻ!





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Vậy sao, đó là món đồ gì?”



Tiên sinh dắt tay cô, đẩy cửa đi ra ngoài.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chỉ thấy bên tường cửa bên ngoài, có để một cái lồng nhỏ, bên trong có một con cho trắng lông xù, nghe được có người tới, phe phẩy cái đuôi nhỏ ở bên trong rì rầm lầm bầm nũng nịu.



“Chó nhỏ!” Thời Ngọc Minh kinh hô một tiếng, cả người đều bị hóa đả: “Là giống chó tát ma sao?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Tát ma có tính cách ôn thuận, hơn nữa lại còn rất đáng yêu”



Thời Ngọc Minh ngồi tới ở cái lồng bên cạnh, dùng ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc tiểu tử tức cười trong lồng, con chó nhỏ thật rất khả ái rất ôn nhu, nhẹ khẽ liếm liếm đầu ngón tay cô, hướng nhìn về phía cô le đầu lưỡi cười ngây ngô.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tiên sinh đem chó nhỏ từ trong lồng ôm ra, bỏ vào trong ngực cô: ” Ngọc Minh, thích không?”



” Ừ, rất thích!” Thời Ngọc Minh thận trọng ôm chó nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại nó, con tát ma nhỏ này nhìn một cái là biết mới sinh ra cách đây không lâu, móng vuốt nhỏ đều là trắng mịn mềm mại, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực cô, rất quấn người.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Em thích thì tốt.”



Thời Ngọc Minh ôm chó nhỏ trở lại trong phòng, Tiểu Dương vừa nhìn thấy chó nhỏ cả người cũng nhảy lên một cái cao ba mét, chạy vòng vòng khắp nơi nói là phải làm cho chó con một cái ổ nhỏ.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Vú Phúc giúp cậu tìm một cái hộp giấy, Tiểu Dương lập tức đem quần áo ngủ của mình cống hiến ra ngoài, làm thành một cái đệm mềm ở bên trong.



“Mẹ! Con có thể ôm một cái được không?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thời Ngọc Minh nhẹ khẽ gật đầu, thận trọng đem chó con bỏ vào trong ngực con trai, ôn nhu dặn dò: “Chó con còn nhỏ, phải cẩn thận một chút nha.”



“Dạ vâng!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tiểu Dương ôm chó nhỏ đặt ở trên ghế sa lon, chó nhỏ ngược lại rất là hoạt bát, lập tức bắt đầu quen thuộc hoàn cảnh nhà mới, ngược lại thì Tiếu Dương giống như là một bà mẹ già lo lắng, đi theo ở phía sau lo lắng sợ hãi, rất sợ chó nhỏ từ trên ghế salon té xuống.



Thời Ngọc Minh bị biểu hiện của con trai chọc cười, quay đầu đối với tiên sinh nói: “Tiểu Dương này tính cách ôn nhu, nếu như không nói, thật cho là nó với anh mới là bố con ruột thịt.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Phong Đình Quân há miệng một cái, cuối cùng cũng là buồn bã: “… Cũng có quan hệ máu mủ”



“Tiên sinh, anh biết không, tôi trước kia rất muốn có một con chó nhỏ cho mình, nhưng mà tôi không thời gian chăm sóc nó, tôi muốn đi Nhật Bản đọc sách, sợ nó đi theo tôi qua đó không được, cho nên là cũng không dám nuôi. Anh biết không, khi đó tôi thật rất ngây thơ, vẫn muốn phải kết hôn nhanh một chút, kết hôn liền có thể an định lại, như vậy liền có thể nuôi chó được.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Phong Đình Quân nhẹ nhàng nắm cả eo cô, khẽ cười nói: “Cho nên nguyên nhân em muốn kết hôn, là bởi vì muốn nuôi chó?”



“… Cũng không phải.” Thời Ngọc Minh cúi đầu xuống, cười khổ một cái: “Chính là đơn thuần muốn… Gả cho anh ta mà thôi. Chỉ là sự thật chứng minh, hai mươi tuổi tôi còn quá trẻ, coi như kết hôn, cũng không thể nuôi chó”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Phong Đình Quân hơi ôm cô thật chặc: “Không vấn đề, sau này chúng ta cùng nhau nuôi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK