Ý là muốn cô làm sao?
Thời Ngọc Minh cười khổ, mấy năm nay diễn xuất không hề dễ dàng, cô đột nhiên có chút bội phục Cố Quân Nhi, diễn trước mặt Phong Đình Quân suốt năm năm, cũng không biết cô ta có mệt không.
Dù sao đổi lại là cô, cô thà đi vẽ thiết kế, vẽ tranh cho đến khi gãy tay, còn hơn mỗi ngày phải giấu giấu diếm diếm, đếm cũng ngủ không yên, vì sợ nói mớ ra điều gì đó.
Phong Đình Quân nhìn cô với ánh mắt mong đợi: “Được chứ? Có làm phiền em quá không?”
Alexander ngay lập tức nhận ra điều gì đó: “Jun, anh nói chuyện với vợ mình lúc nào cũng khách khí như thế sao?”
Thời Ngọc Minh nhướng mày: “Anh có thể nghe hiểu tiếng Trung sao?”
“Tôi có thông dịch viên!” Alexander mỉm cười chỉ vào người phụ nữ châu Á bên cạnh, mỉm cười nói: “Jun, tôi rất muốn hợp tác với một người đàn ông đã có gia đình, những, anh đừng lừa dối tôi chứ, anh với Star thật sự là vợ chồng Sao?”
Nụ cười trên mặt của Phong Đình Quân có chút mất tự nhiên: “Anh nói cái gì vậy, đương nhiên là thật rồi”
“Đã là thật, tại sao hai người từ lúc đẩy cửa bước vào đây, vẫn luôn duy trì khoảng cách như thế? Ngay cả khi nấy thì thầm nói nhỏ cũng vậy, .Jun, ngôn ngữ cơ thể của con người không biết nói dối đâu”
Alexander tuy không lớn tuổi lắm nhưng đôi mắt rất tinh tường, khiến người ta cảm thấy lo lắng vô cùng.
Thời Ngọc Minh hỏi: “Tại sao anh nhất định phải yêu cầu đối tác là đàn ông có gia đình, mới chịu đồng ý hợp tác vậy?”
“Vì đàn ông có gia đình có trách nhiệm hơn”
“Tôi e là không thể kết luận khái quát như vậy được, kết hôn thì cũng sẽ có ngoại tình, không ngoại tình thì cũng có khả năng ly hôn, ngược lại, cũng có những người đàn ông độc thân rất là tỉ mỉ chu đáo, đây dường như là mỗi người mỗi khác, chẳng liên quan mấy tới tình trạng hôn nhân”
Alexander khoanh tay, dò xét nhìn Thời Ngọc Minh: “Star, tôi thừa nhận cô không sai, nhưng tôi chỉ muốn hợp tác với một người thành thật đáng tin và có trách nhiệm, tình trạng hôn nhân chỉ là điều kiện sàng lọc. Chí ít tình cảm của những người đàn ông đã kết hôn ổn định hơn so với những người đàn ông độc thân. Tất nhiên, cái này cũng chỉ là đa phần. “
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Nói cũng phải”
“Star, tiếng Anh của cô rất tốt”
“Cảm ơn, tôi đã sống ở nước Mỹ ba năm”
“Vừa mới về nước sao?”
Alexander nói tiếp: “… Như mọi người đều biết, Jun là một người siêu nghiện công việc, hầu như chỉ sống ở công ty, căn bản không có thời gian để yêu đương. Cho nên, Jun, anh là vì muốn thúc đẩy hợp tác lần này, tùy tiện tìm một người đến lừa gạt tôi sao… “
Khi nói điều này, Alexander căn bản không phải là đang nghỉ vấn, mà là một câu tuyên bố.
Phong Đình Quân cũng nhận ra bản thân anh thật sự có hơi sơ suất.
Thật vậy, nếu xét theo logic thông thường, suy đoán của Alexander không sai chút nào, mấy năm nay anh giống như: một cỗ máy làm việc hoàn hảo, đây là điều mà hầu như mọi người trong ngành đều biết, ngày đêm đều ở trong công ty, người qua kẻ lại đều có thể nhìn thấy được, bên cạnh anh không hề có một người phụ nữ nào, tùy tiện nghe ngóng một chút cũng có thể biết rõ.
Anh không có thời gian để yêu đương, tuyến thời gian của anh cũng không khớp, Alexander nghỉ ngờ là điều bình thường.
Chỉ I Rắc rối giữa anh và Thời Ngọc Minh quá phức tạp, một hai câu thật sự không thể nói cho rõ ràng được.
Ông cụ Phong lo lắng: “Ây da, thằng nhóc, cháu nói cái gì đi chứ? Tuy rằng ông già rồi những vẫn có thể nghe hiểu được tiếng anh, Ngọc Minh là cháu dâu của nhà họ Phong chúng ta, cái này có gì mà nói dối chứ?”
Nữ phiên dịch cúi đầu và thì thâm vài cậu vào tai Alexander, như thể cô ta đang dịch những lời của ông ấy.
Alexander nghi ngờ nhìn Thời Ngọc Minh: “Star, hay là cô nói cho tôi biết đi, ánh mắt của cô trong sáng thuần khiết, giống như những vì sao trên trời, tôi tin cô tuyệt đối sẽ không nói dối tôi.”
Bỗng nhiên, ánh mắt của mọi người đều rơi vào Thời Ngọc Minh.
Phong Đình Quân cũng vậy.
Thời Ngọc Minh không quen bị nhiều người nhìn như thế, hai tay nắm chặt có hơi dùng sức, trịnh trọng gật đầu: “Ông nội nói đúng, tôi thật sự là cháu dâu của nhà họ Phong. Nhưng tôi có thể thề, tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt anh”
Những lời này vừa nói ra, ông cụ Phong lập tức vui vẻ, Phong Đình Quân hơi trâm mặt xuống không biết đang suy nghĩ điều gì, Alexander sờ sờ căm, giống như đang cân nhắc.
lời nói của cô là thật hay giả.
Nhưng Thời Ngọc Minh không tự ti cũng không kiêu ngạo, mắt cũng không hề nhìn đi chỗ khác, tự tin nhìn thẳng vào anh ta, trông rất thẳng thắn và chân thành.
Alexander suy nghĩ một hồi, nhếch môi cười: “Star đã nói như vậy, thế thì tôi tin cô. Star, tôi ở nước ngoài có nghe nói, đồ ăn Trung Hải thực sự rất ngon, đặc biệt là đậu phụ sốt cay, tôi muốn ăn rất lâu rồi, cô biết nấu không “
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Biết, còn muốn ăn món gì khác nữa không? Cứ nói với tôi đi”
Alexander nhìn nữ phiên dịch bên cạnh, nữ phiên dịch nói: “Huyết chưng, trứng bắc thảo xào ớt, thịt lợn xào ớt, mấy món này có được không?”
“Được, thế thì giò xào dứa chua, tôi đã giải thích món này với Alexander rồi, anh ấy cảm thấy rất có hứng thú”
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Được, vậy các người chờ một chút, tôi đi chuẩn bị bữa tối, sẽ xong nhanh thôi.”
Màn này cuối cùng cũng kết thúc, Thời Ngọc Minh gần như lao vào bếp như trốn tránh, mở tủ lạnh chọn nguyên liệu cần dùng, thương trường lừa dối nhau, cô thật sự không chịu nỗi.
Cửa bếp bị mở ra kêu cọt kẹt, nữ phiên dịch bước vào dịu dàng nói: “Chuẩn bị bữa tối cho nhiều người như thế một mình cô chắc rất mệt, để tôi giúp cô.”
Thời Ngọc Minh chỉ muốn nói không cần, nhưng rồi cô nghĩ lại, nói không chừng người ta đến đây không phải là giúp cô, mà là thăm dò cô?