**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 61: Đã không cần thiết
Thẩm Như Ý rất nhanh đã gửi cho có địa chỉ cùng thông tin về công ty.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thời gian khảo hạch cũng rất gấp, là hai giờ chiều mai.
Thẩm Như Ý nói rõ cho cô trong điện thoại, rằng công ty này gần đây nhận một đơn đặt hàng lớn, cần người rất gấp. Nếu như có thể qua được buổi khảo hạch thì tiền lương sẽ không thấp, nói cô chuẩn bị thật tốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Thời Ngọc Minh trở lại khách sạn liền tìm tòi tin tức về công ty này ở trên mạng một chút. Trang sức Duy Nhất.
Cái tên rất có ngụ ý, cả đời của một người chỉ có thể đặt mua nhẫn cưới ở cửa hàng trang sức này một lần mà thôi, tượng trưng cho lòng trung thành cùng là duy nhất đối với nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có điều cũng vì vậy mà cái công ty này bị rất nhiều người không thích. Bởi vì có nhiều nhà giàu có tái hôn lần thứ hai tới nơi này đặt mua đều bị kiên quyết sự tuyệt. Bất kể bọn họ có ra giá cao hơn nữa cũng tuyệt đối không chịu thỏa hiệp, vì vậy đã đắc tội với không ít người.
Thời Ngọc Minh xem tới đây, đột nhiên cảm thấy ông chủ này cũng thật là cứng ngắc. Nhẫn cưới thiết kế từ cửa hàng này giá cả cũng không rẻ, sắp bằng với trang sức của những hãn hàng lớn trên thị trường quốc tế rồi. Có mối làm ăn đến cửa còn cản lại, đoán chừng cũng là một người không thiếu tiền.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có điều, trang sức Duy Nhất cũng có không ít người ao ước. Bởi vì nhẫn cưới ở nơi này là có thể dựa vào yêu cầu của đôi vợ chồng sắp cưới, chỉ định nhà thiết kế tiến hành thiết kế mẫu riêng, toàn thế giới chỉ có một cặp như vậy, tuyệt sẽ không giống như những nhãn hàng khác, một kiểu nhẫn mà làm ra rất nhiều cặp, mất đi tính đặc biệt.
Chỉ là công ty như vậy… Rất lãng phí nhà thiết kế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không nhận khách hàng lần hai, không dùng thiết kế cũ, nhà thiết kế mệt mỏi nên đua nhau từ chức, vì vậy công ty này cũng không ngừng tuyển dụng thêm nhiều nhà thiết kế mới. Nhưng là vì đảm bảo chất lượng mẫu thiết kế cùng cảm nhận, ông chủ sẽ đích thân kiểm định khâu tuyển mộ, tỉ số vượt qua kiểm tra cực thấp.
Gần đây, trang sức Duy Nhất nhận được một đơn hàng lớn từ một nhà giàu thần bí, tiêu ba mươi lăm tỉ để làm một cặp nhẫn cưới. Nhưng các mẫu thiết kế được đưa ra mẫu nào cũng không hài lòng, cho nên mới gấp rút muốn tuyển dụng nhân tài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi hiểu xong hết về công ty này, cũng đã là buổi tối.
Thời Ngọc Minh chỉnh sửa lại một chút ghi chép của mình ngày hôm nay, sau đó đứng dậy tắt đèn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người nọ sắp trở lại, không thể mở đèn. Ước chừng đợi khoảng mười phút, người nọ đẩy cửa ra đi vào. Cánh cửa vang lên một thanh âm, sau đó nhẹ nhàng khóa lại.
Tâm tình của người nọ hôm nay hình như không tốt lắm, trong thanh âm còn mang vẻ phiền muộn mơ hồ: “Ăn cơm rồi sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thời Ngọc Minh lắc đầu một cái: “Vẫn chưa?
“Sao không ăn cơm đúng giờ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chưa kịp… Anh ăn chưa? Không thì bây giờ tôi sẽ đi làm ngay”
Thời Ngọc Minh xoay người, chạy đến hướng phòng bếp, những giây kế tiếp, cổ tay chợt bị kéo một cái.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô không đứng vững, liền ngã vào trong lồng ngực rộng rãi của người nọ.
Lại là mùi nước hoa quen thuộc kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thời Ngọc Minh phát giác dường như cô đã quen với cái mùi này. Vừa mới bắt đầu còn cảm thấy có chút quái dị, nhưng là bây giờ đã có thể hoàn toàn đón nhận, hơn nữa còn sẽ mơ hồ cảm thấy an lòng.
“Ngọc Minh.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người nọ đặt cằm ở trên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thời Ngọc Minh cảm giác mình bị một đôi cánh tay bao vây trong ngực thật chặt, không thể động đậy, chỉ có thể nhẹ nhàng nhúc nhích.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đừng động, để cho tôi ôm một lúc”
Tim của Thời Ngọc Minh không ngừng đập loạn: “Thưa anh… Chúng ta như vậy không hay lắm. Tôi vẫn chưa ly dị, tôi vẫn..”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hừ..” Người nọ hít sâu một hơi: “Tôi không làm gì. Chỉ là cảm thấy hơi mệt, ôm cô thì sẽ thấy thoải mái một chút. Coi như là cái ôm giữa bằng hữu với nhau, có thể không?”
Thanh âm của người nọ nghe có chút yếu ớt cùng bất lực.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thời Ngọc Minh có chút bất ngờ, trong ấn tượng của cô, người nọ cho tới bây giờ đều là người trầm ổn mạnh mẽ, chưa bao giờ thấy anh ta bất lực giống như bây giờ.
“Thưa anh, anh uống say rồi sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“…Uống say thì tốt. Uống say thì sẽ không cảm thấy tim đau”
“Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đúng, có một việc khiến cho tim tôi cảm thấy rất đau, đau đến sắp chết.”
“Là… Bởi vì người phụ nữ anh yêu kia à?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người nọ cười khổ một tiếng: “Không phải cô ấy thì là ai? Trên cái thế giới này, chỉ e là cũng chỉ có cô ấy mới có thể đánh trúng điểm yếu của tôi. Ngọc Minh, phụ nữ các người có phải ai cũng bạc tình bạc nghĩa như vậy không?”
“A?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người nọ dường như đang lầm bầm lầu bầu: “Trái tim rất kiên cường, rất tuyệt tình, một chút tình cảm cũng không màng đến, nói chuyện làm người ta rất đau đớn”
Thời Ngọc Minh nghe mà chua xót trong lòng, cảm giác như vậy, cô hiểu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong những năm làm mợ Phong đó, mỗi một câu nói của Phong Đình Quân đều giống như một con dao sắc bén, khoét đi từ trong tim của cô một khối máu thịt.
Mỗi một lần, đều giống như là đang đậm thêm một dao vào vết thương của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tim đau càng nhiều thất vọng càng nhiều. Bay giờ cô nghĩ lại, còn thấy trong lòng mình đang căng lên như dây đàn.
“Thưa anh, thật ra thì trên phương diện tuyệt tình này, là nam hay là nữ đều không liên quan. Có người chính là tuyệt tình như vậy, tình cảm gì cũng không nói đến, lý do gì cũng không nghe, người ta chỉ tin tưởng những gì mình nguyện ý tin tưởng. Bất kể anh giải thích như thế nào cũng đều vô ích”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người nọ buông lỏng mình, toàn bộ sức nặng cơ thể đè ở trên người cô: “Đúng vậy, cô nói đúng, là nam là nữ không liên quan… Ngọc Minh, hai người chúng ta thật đúng là đồng bệnh tương liên”
“… 2 giống vậy thật. Có điều, thưa anh, bây giờ tôi không nghĩ như vậy. Tôi cảm thấy nếu như người còn sống, nếu ông trời không có lấy đi mạng sống của chúng ta, vậy đã nói rõ, ý nghĩa việc chúng ta tiếp tục được sống không chỉ là vì chúng ta, còn vì người thân của mình, bạn bè của mình. Bọn họ mặc dù tuyệt tình thì cứ kệ họ đi, chỉ cần chúng ta không quan tâm đến họ, thì họ chẳng là cái gì nữa”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiên sinh dường như ngẩn người, nhẹ giọng lặp lại lời cô: “Chỉ cần không quan tâm đến cô ấy, thì cô ấy chẳng là gì.”
“Đúng vậy, bởi vì quan tâm cho nên anh ta mới có thể tùy ý tổn thương tôi, tôi bây giờ không để ý đến anh ta nữa. Anh ta ở chung với ai, anh ta có hận tôi hay không, tôi đều đã không cần thiết nữa. Tôi sẽ sống cho thật tốt, giành quyền nuôi con gái, chăm sóc cho mẹ mình thật tốt, cố gắng kiếm tiền, sau đó đưa con gái và mẹ mình ra nước ngoài đoàn tụ với con trai tôi. Người một nhà chúng tôi sẽ sống hòa thuận cùng với nhau, như vậy không phải càng có ý nghĩa sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiên sinh chợt ôm chặt cô: “… Ngọc Minh, đừng đi.”
“Tôi có đi đâu?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cô nói… Cô muốn xuất ngoại… Thanh âm của người nọ càng lúc càng hàm hồ: “Ngay cả cô cũng đi, một mình tôi nên làm cái gì bây giờ? Cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi cho cô, gì cũng cho cô hết, ở lại, có được hay không?”
Hôm nay anh ta có cái gì không đúng lắm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thời Ngọc Minh đỡ anh ta, nhẹ giọng dụ dỗ: “Thưa anh, tôi… Có chút không đỡ nổi anh. Tôi đỡ anh đến trên giường được không?”
Anh ta lúc này mới ý thức tới, dù sao cô cũng là một người phụ nữ, hơn nữa vóc người gầy nhỏ. Anh ta mặc dù không mập, nhưng sức nặng của một người đàn ông cũng không dễ để cô chống đỡ một thời gian dài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta đứng lên, đổi thành nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Ngọc Minh, đồng ý với tôi, đừng rời khỏi tôi.”
“… Thưa anh, con người sẽ phải bước ra ngoài. Anh nhìn tôi bây giờ, đã hoàn toàn bước ra rồi, chuẩn bị nghênh đón tương lai tốt đẹp, phấn đấu vì người mà tôi quan tâm. Một ngày nào đó, anh cũng sẽ bước ra khỏi đó được. Đến lúc đó, anh cũng không cần đến tôi nữa”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“…Thật sao?”
“Đúng vậy!” Thời Ngọc Minh nói: “Anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi sẽ không cứ thế mà bỏ anh đi. Tôi sẽ đi cùng với anh, tới khi nào anh hoàn toàn bước ra được thì mới ngừng”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta kéo tay cô, cười khẽ: “Vậy nếu cả đời tôi cũng không bước ra được thì sao?”
“Sẽ không, anh thông minh như vậy, sẽ rất nhanh thôi. Hơn nữa, cách nhanh nhất để bước ra khỏi một cuộc tình chính là dựa vào đoạn tình cảm đến sau. Anh có thể đi coi mắt, hoặc là tham gia vào một ít hoạt động xã giao, quen biết mấy cô gái mới, nói không chừng lại gặp một cô gái thích hợp, khiến anh lại một lần nữa vui vẻ”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiên sinh lẩm bẩm trong miệng hai chữ này: “Xem mắt?
“Hoặc là… Tìm bạn? Thật ra thì tôi cũng không rõ lắm việc tìm người mới như thế nào, chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vậy khi cô bước ra khỏi tình yêu với Phong Đình Quân, cũng là bởi vì trông vào tình cảm đến sau hay sao?”
Thời Ngọc Minh cắn môi, lắc đầu: “Tôi và anh ta… Haiz, tôi và anh ta thật ra sớm cũng không cần dây dưa nữa làm gì, là tôi trước đó có chấp niệm quá sâu. Tôi chẳng qua là đơn thuần muốn từ bỏ mà thôi. Trả tự do cho anh ta, cũng trả tự do cho chính bản thân tôi, chúng tôi cũng có thể tốt hơn rất nhiều”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“… Vậy sau này cô còn cân nhắc chọn người mới không?”
“Tôi không biết” Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Tôi đã có hai đứa con, có lẽ đã không còn cần thiết nữa”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta đột nhiên cúi người, hôm xuống một cái ở trên mua bàn tay cô: “Ngọc Minh, nếu như có lúc nào cố định cân nhắc chọn người mới một lần nữa, thì ưu tiên cân nhắc tới tôi, có thể hay không?”