Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236: Tôi Không Thể Yêu Cô


Tình yêu đến tột cùng là cái gì?


Trong đầu anh phảng phất một thanh âm thoáng qua.


“Tình yêu, giống như là mi nhưng cuối cùng lại thu tay về”


Bác sĩ Từ hỏi một câu: “Sao cơ?”


Phong Đình Quân lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một câu nói, quên mất lúc trước đã nghe được ở đâu”


“Không sao đâu, có đôi khi con người chính là như vậy, đột nhiên sẽ quên một sự kiện, nhưng sau đó nói không chừng bỗng dưng một ngày sẽ lại đột nhiên nghĩ đến. Tất cả đều tùy duyên, có lẽ có thể nhẹ nhõm hơn một chút”


Phong Đình Quân cười khẽ: “Ai không biết còn tưởng rằng cô là cao nhân phương nào.”


“Tâm lý học thật sự là một ngành nghiên cứu rất huyền diệu, tổng giám đốc Phong, loại thuốc trước đây bác sĩ kê cho anh thật sự có tác dụng điều trị triệu chứng, anh vẫn phải tiếp tục dùng, còn có những câu hỏi tôi hỏi anh vừa rồi, anh cũng nên sớm suy nghĩ cho kỹ, đưa bản thân anh đi đến một quyết định chắc chắn”


Anh gật đầu: “Được”


Sau khi bác sĩ Từ đi, anh đi tắm rửa, uống liều thuốc ngủ mạnh nhất, đây là lần đầu tiên anh ngủ được sau một tuần.


Anh nằm mơ, những cảnh trong mơ chính là chuyện xảy ra ngày hôm nay.


Người đi chiếc xe mô tô màu đen, không phải Lục Danh, mà là anh.


Thời Ngọc Minh mặc một bộ váy màu trắng sữa, phía trên thêu hoa nhí màu tím nhạt, mái tóc buông xõa rủ xuống thắt lưng, giống hệt với cô của năm hai mươi tuổi.


Cô đứng ở trước cửa biệt thự ngoan ngoãn đợi anh, thấy anh tới, có chút kinh hỉ, nhưng lại giở tính trẻ con: “Sao muộn như vậy rồi anh mới đến? Em chờ rất lâu rồi đấy”


Anh dừng xe, đội mũ bảo hiểm lên đầu cô: “Đi thôi, anh dẫn em đi xem một cái cây”


“Cây thì có gì đẹp chứ”


“Em đi thì biết, rất đẹp rất đẹp.”


Thật sự rất đẹp.


Giống như là một đám mây trắng hồng, trôi lơ lửng trên không trung.


Làn gió thổi nhẹ những cánh hoa lất phất rơi bay xuống, trên mặt đất trải thành một biển hoa rực rỡ với hương thơm thoang thoảng.


“Đẹp quá..” Cô nhìn đến ngẩn ngơ, rồi lấy điện thoại di động ra lắc lắc tay: “Chúng mình chụp ảnh đi?”


Tách…


236-neu-yeu-anh.jpg



“Alo?”


“Phong Đình Quân, tôi là Ngô Mãn Mãn”


“Ai cơ?”


“Ngô Mãn Mẫn, trước ngày hôm nay, tôi vẫn còn là vợ chưa cưới của anh đấy!”


Phong Đình Quân đau đầu như búa bổ, tỉnh táo lại, hình như anh có vợ chưa cưới, nhưng lại chỉ nhớ rõ là cô Ngô.


Gần như anh đã quên mất người này.


“Có chuyện gì sao?”


“Anh thật sự muốn huỷ bỏ hôn ước sao?”


Giấc mơ đẹp bị đánh thức nên anh có phần nổi nóng: “Hơn nửa đêm cô gọi điện thoại tới chỉ để hỏi điều này?”


“Đây là hôn nhân đại sự!”


Phong Đình Quân hít sâu một hơi, suy nghĩ cũng dân dần trở nên rõ ràng: “Chuyện này ngày hôm nay tôi đã nói rất rõ với cô rì “Tôi hiểu, anh là vì cảm thấy tôi hỏi đến chuyện riêng của anh cho nên mới không vui.. Tôi cũng hiểu, anh chính là muốn tìm một người vợ nhu thuận nghe lời, không can thiệp vào chuyện của anh. Tôi đã nghĩ về điều này, hôm nay là tôi đã vượt quá giới hạn của mình, về sau tôi sẽ sửa đổi, công việc của anh, chuyện riêng của anh tôi sẽ không quan tâm không hỏi đến, tôi nhận lỗi với anh”


Phong Đình Quân nhíu mày: “Cô Ngô, lời này của cô là có ý Ý của tôi là, tôi hy vọng cuối tuần hôn lễ tiếp tục cử hành, ta sẽ làm một người có phong thái phù hợp với yêu cầu của anh, anh không muốn nói, tôi tuyệt đối sẽ không hỏi một lời.”


Anh cười một cái giễu cợt: “Chính là muốn gả cho tôi?”


“Đúng vậy” Ngô Mẫn Mẫn nói: “Anh rất thẳng thắn, vậy thì tôi cũng không che giấu, tổng giám đốc Phong đẹp trai lại nhiều tiền, tôi lại chỉ là một người phụ nữ bình thường đến không thể bình thường hơn, tôi đương nhiên muốn gả cho anh”


“Nhưng cô phải suy nghĩ cho kỹ, tôi không thể yêu cô”


“Tôi biết, trong lòng anh có người phụ nữ mà anh yêu, chính là người ‘họ hàng hôm nay gặp được ở cửa hàng váy cưới đúng không? À đúng rồi, tôi quên mất, không được truy vấn chuyện riêng của anh. Không quan trọng, nếu anh muốn cùng cô ta ở chung một chỗ thì cứ làm như vậy, tôi chỉ cần danh nghĩa phu nhân tổng giám đốc Phong là được rồi”


Phong Đình Quân trầm mặt: “Cô mưu đồ điều gì?”


“Muốn vẻ đẹp trai của anh, muốn danh vọng của anh, muốn người nhiều tiền như anh”


Anh cười: “Cô Ngô quả nhiên rất thẳng thắn”


“Cho nên, có thể chứ?”


“Xin lỗi, không thể” Phong Đình Quân nói|: “Phụ nữ đều có hai khiếm khuyết chung, có voi đòi tiên, còn có qua cầu rút ván, tôi vẫn là không nên tự tìm phiền phức cho mình”


“Anh…lật lọng?”


“Nếu như muốn tiền bồi thường tổn thất tinh thần, có thể đi tìm thư ký của tôi để bàn bạc, cứ như vậy đi”


Dứt khoát cúp điện thoại rồi ném qua một bên, anh tiếp tục nhắm mắt lại ngủ. Thế nhưng mà anh cố gắng rất lâu, rốt cuộc cũng không thể mơ lại giấc mơ vừa nãy.


Có thuốc ngủ hỗ trợ, anh đã ngủ được mấy giờ.


Ngày hôm sau khi đi làm, tinh thần cũng trở nên tốt hơn nhiều.


Thế nhưng cô thư ký mới Trần Quân Ninh lại ngáp liên tục với hai mắt thâm quầng như mắt gấu trúc: “Tổng giám đốc.


Phong, đây là lịch trình ngày hôm nay…


Lời còn chưa nói hết, lại ngáp một cái.


Phong Đình Quân đưa mắt nhìn với sự ghét bỏ: “Buồn ngủ đến mức này?”


Trần Quân Ninh mơ hồ nhìn chằm chằm anh: “Tổng giám đốc Phong, anh không biết đâu, tôi gọi thiện thoại cả một đêm qual”


Phong Đình Quân chuyên tâm nhìn lịch trình, thuận : “Gọi điện thoại là quyền tự do của cô, đừng ảnh công việc ban ngày, nếu không cô sẽ bị sa thải”


Trần Quân Ninh oan ức chết mi ổng giám đốc Phong, cô Ngô tiểu thư vợ chưa cưới của anh, tối hôm qua hành hạ tôi cả một đêm! Một lúc nói là muốn tiền đền bù tổn thất tinh thần, một lúc còn nói mình không phải là người ham tiền, xoắn xuýt đi xoắn xuýt lại, nghe xong cả người tôi đều mông muội cả đi”


Phong Đình Quân không đổi tư thế: “Tôi không muốn nghe quá trình, nói luôn cho tôi biết kết quả đi”


“À, cô ấy nói muốn cùng anh đi xem buổi concert âm nhạc, xem như là kỉ niệm chia tay”


Phong Đình Quân ngẩng đầu lên, gương mặt không hiểu: “kỷ miệng n hưởng t “Vâng” Trần Quân Ninh gật đầu một cái: “Cô ấy nói, cô ấy muốn lọt top trang tìm kiếm, tiếp đó được nổi tiếng, tương lai có thể làm một người nổi tiếng trên mạng xã hội, livestream bán đồ, so với việc đòi tiền trực tiếp thì có khí thế hơn nhiều, có thể tự lực cánh sinh”


Phong Đình Quân nghe xong cảm thấy đau đầu, lại một lần nữa có niềm hoài nghi với loài sinh vật gọi là phụ nữ này.


“Tổng giám đốc Phong, tôi không dám đồng ý ngay, chỉ nói hôm nay tới hỏi anh một chút. Vậy anh…có đi không?”


Phong Đình Quân day day huyệt thái dương đau nhức: “..để nói sau đi”


Hoàng hôn dường như lúc nào cũng mang tới một bầu không khí thê lương.


Thời Ngọc Minh đọc tất cả thư trong hòm thư, ngoại trừ thư từ liên quan đến công việc, còn có một số thư gửi từ các bệnh viện lớn trong nước.


Nhưng mà kết quả nào cũng giống nhau…không trùng khớp.


Kết quả như vậy cô đã nhận được rất nhiều lần, mỗi một lần có thư mới gửi đến, trong lòng cô lại nôn nao, thậm chí không dám ấn vào xem.


Cuối cùng cô cắn răng mà ấn mở, nhưng nội dung bên trong lại giống như được sao chép rồi dán vào mà không có bất kỳ thay đổi nào.


Cô thật sự thấy rất khó hiểu, một nơi rộng lớn như thế, hơn 1,4 tỉ người, tìm được một người ghép gan phù hợp lại khó khăn đến thế sao?


Nhớ tới thời điểm trước đây khi cứu Thời Dương, cô còn có thể nghĩ biện pháp, gạt đi tự tôn của mình mà đi uy hiếp Phong Đình Quân, ít nhất cô biết đường phải đi, cho dù là khó khăn, nhưng vẫn có hướng đi. Vậy nhưng Tiên Thuý…


Đúng lúc Thẩm Như Ý gọi điện thoại tới, nàng cô: “Ngọc Minh, thực sự không được rồi, mình sẽ đi gặp Phong Đình Quân, chỉ cần anh ta chịu giúp đỡ, dù sao cũng tốt hơn chúng ta mò kim đáy biển như này”


Thời Ngọc Minh lại hỏi: “Buổi concert âm nhạc của Hoắc Tuân là khi nào?”


“…cậu thật muốn đi à?”


“Đi, coi như là đi xem ca nhạc.”


“Chính là vào buổi tối chủ nhật tuần này, ở sân vận động thành phố”


“Được”


Cũng may gần đây công việc của công ty không tính là quá nhiều, Thời Ngọc Minh có thể giải quyết được.


Tập đoàn Thời thị đã trải qua một thời kỳ khủng hoảng và đang xây dựng lại, quy mô kinh doanh bây giờ không thể so.


sánh với hồi bố cô còn sống, chỉ có thể coi là giai đoạn tích lũy năng lượng.


Buổi sáng chủ nhật, cô xử lý xong tất cả công việc liền gọi xe đến sân vận động thành phố.


Cô đến khá sớm, buổi concert còn chưa bắt đầu, nhưng bên ngoài đã rất đông đúc chật chội.


Hoắc Tuân bây giờ quả thật không còn giống ngày xưa, hiện tại có thể coi như gương mặt đình đám nhất, cách buổi biểu diễn còn hơn một giờ, fan hâm mộ đứng chật như nêm chặn hết lối vào của sân vận động thành phố.


“Chị gái, chị cũng là đến xem concert âm nhạc của Hoắc Tuân sao!” Một cô gái trẻ đeo băng đô trên đầu đến hỏi.


Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Đúng vậy”


“Vậy cái này cho chị này!” Cô gái kín đáo đưa cho cô một chiếc băng đô cùng kiểu với cái cô đeo trên đầu, bên trên băng đồ là hình ảnh hoạt hình của Hoắc Tuân, được làm rất dễ thương. Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng xao động: “Có phải tới rồi không! Có phải Hoắc Tuân đến rồi không!”


“Hình như không phải, nhưng cũng đẹp trai quá…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK