**********
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chương 94: Anh ta cũng không phải ai khác mà chính là tiên sinh
Lúc tỉnh lại một lần nữa, không ngoài suy đoán chút nào vẫn là ở trên giường bệnh, đắp trong chăn ấm áp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không biết có phải là tiên sinh làm hay không, cô khom người nằm nghiêng, Minh Nguyệt nằm ở trong ngực cô, ngủ rất ngon.
Cô xoa xoa mỗ mũi, đêm qua, mùi nước hoa Mancera trên người người nọ quả thật quá đậm. Lỗ mũi cô vẫn cảm thấy có chút gai gai, còn có chút nhột.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa sổ ra đứng một hồi, để cho mùi nước hoa trên người mình bay bớt đi. Minh Nguyệt dẫu sao cũng còn nhỏ, mùi đậm quá sẽ ảnh hưởng đến bé con.
Ting ting ting… Điện thoại di động rung lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cô cũng không quá bất ngờ.
Bắt máy: “Tổng Giám đốc Lục?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Hào hình như đang lái xe, tâm trạng rất tốt: “Cô Thời, tối hôm qua ngủ có ngon không?”.
Tối hôm qua cô vẫn ở trong ngực anh ta, ngắm sao mà chìm vào giấc ngủ. Một đêm không mộng mị, ngủ rất ngon.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ngủ rất ngon.”
Lục Hào khẽ cười: “Ngủ ngon là tốt. Ngủ là liều thuốc tốt nhất có thể khiến cho cơ thể mau khỏe lại”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Tổng Giám đốc Lục thì sao?”
“Tôi ngủ cũng rất ngon, rất rất rất ngon. Hơn nữa cô Thời, tối hôm qua ngắm sao, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bộ trang sức hôm nọ tôi nhờ cô làm, không biết cô có ý tưởng thiết kế thế nào?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thời Ngọc Minh có chút bất ngờ. Anh ta chuyển đề tài cũng khá là nhanh.
Còn có chút kiên quyết.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đại khái là… Không muốn để cho mình hỏi tới nữa. | Ban ngày, anh ta dùng thân phận Lục Hào nói chuyện phiếm với mình, rất tự nhiên bàn chuyện công. Đến tối, anh ta cũng không phải ai khác mà chính là “tiên sinh”, chỉ như vậy mà thôi.
Còn bộ trang sức kia… Cô cũng nên dùng thái độ chuyên nghiệp nhất để bàn việc công.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tổng Giám đốc Lục, có thể miêu tả một chút xem anh muốn tặng bộ trang sức này cho ai không? Nói ví dụ như tuổi tác, tính cách, thân phận, thường xuyên đeo vào trường hợp nào, vân vân. Từ đó tôi có thể căn cứ vào tình trạng của người đó mà bắt đầu lên ý tưởng thiết kế”
Lục Hào suy nghĩ một chút, nói: “Cô cứ xem mà làm đi. Tôi không hiểu lắm mấy cô gái trẻ các cô thích cái gì? Đàn ông ở cái phương diện này rất chậm hiểu. Cô thấy được là được, cô ấy nhất định sẽ thích”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lần này đến lượt Thời Ngọc Minh không biết phải tiếp lời làm sao.
“Cô Thời, thật ra thì bộ trang sức này cũng không cần quá gấp, tôi gọi cho cô không có ý muốn thúc giục cô”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“…Được.” . “Nghe giọng của cô, cảm giác trạng thái của cô không tệ, vậy tôi an tâm rồi”.
“Tôi không sao, tôi rất ổn.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Được, vậy trước tiên cứ như thế đã, có chuyện gì thì cô cứ tùy thời liên lạc với tôi.”
“Được.” “Hẹn gặp lại” “Tối gặp” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Thời Ngọc Minh liền hối hận. Người buổi tối đến gặp cô chính là “tiên sinh”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mà Lục Hào chưa bao giờ thừa nhận mình chính là “tiên sinh” lúc ban ngày ban mặt.
“Xin lỗi Tổng Giám đốc Lục, là tôi lỡ lời”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Hào ha ha cười: “Không sao. Nếu như có thể để cho cô an tâm thì cô cho là vậy cũng được.”.
“…Cảm ơn” “Không cần phải nói cảm ơn!
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đúng rồi Tổng Giám đốc Lục, nước hoa có khi không cần xịt nhiều như vậy. Hương thơm như có như không ngửi mới là hay nhất.”
Lục Hào cười nói: “Được, tôi biết rồi” Một cuộc điện thoại này không khỏi khiến cô có chút rối loạn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có điều nếu như anh ta không muốn thừa nhận thì Thời Ngọc Minh cũng không muốn đi tra cứu nguyên nhân bên trong.
Chẳng qua là đoạn nhân duyên qua lại trước đây của anh ta và Thẩm Như Ý vẫn mãi là vướng mắc trong lòng cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng cái vướng mắc này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì lúc xế chiều hôm đó, Thẩm Như Ý liền dẫn theo “bạn trai” của mình tới gặp cô.
Lúc Thời Ngọc Minh nhìn thấy người được gọi là “bạn trai” này, cả người đều ngây dại: “Anh ta. Thật sự là bạn trai cậu sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thẩm Như Ý cười hì hì, kéo cánh tay của anh ta, nói: “Đúng vậy, kinh hỉ không? Có bất ngờ không?”
Bất ngờ thì đúng là có bất ngờ, kinh hỉ thì cũng không hẳn là vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người đàn ông trước mặt này không phải là ai khác mà là một minh tinh đang nổi hiện nay, tên là Hoắc Tuân. | Bình thường Thời Ngọc Minh cơ bản không để ý đến tin tức trong giới giải trí. Cuộc sống của cô sớm bị con cái cùng những chuyện gà bay chó chạy khác lấp đầy. Bây giờ nam minh tinh nào đang nổi tiếng cô cũng không biết.
Nhưng mà Hoắc Tuân thì cô có biết một chút. Bởi tần số xuất hiện của anh ta thật quá cao… Bởi vì scandal.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hình như là cứ tầm một, hai tháng thì có thể thấy được anh ta cùng những người phụ nữ khác nhau bị chụp lại ảnh. Có đôi khi là nắm tay, có đôi khi là hôn môi, có khi thì đến quán rượu. Dù sao nhân vật nữ chính trong ảnh mỗi lần lại là một người khác.
Còn về Hoắc Tuân đóng phim nào, hát bài gì, tất thảy cô đều không biết. Cô chỉ biết Hoắc Tuần này là một người không đáng tin cậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng gật đầu một cái cùng Hoắc Tuân, coi như là chào hỏi.
Hoắc Tuân dù gì cũng là minh tinh, biểu hiện tự nhiên thoải mái, bắt tay một cái cùng với cô, nói: “Xin chào cô Thời, tôi là bạn trai của Như Ý, nghe em ấy nói cô là bạn thân nhất của em ấy. Thật hân hạnh được gặp cô.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Tôi cũng vậy. Cái đó… Xin lỗi, anh ngồi trước đi, tôi nói mấy câu với Như Ý được không?”.
Hoắc Tuần sảng khoái gật đầu: “Tất nhiên.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thời Ngọc Minh nhanh chóng kéo Thẩm Như Ý đến nhà vệ sinh, xoay người đóng cửa lại.
“Sao vậy Ngọc Minh? Có chuyện gì nói ở ngoài là được rồi, không cần phải vào trong phòng vệ sinh đâu.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thời Ngọc Minh đè giọng đến mức thấp nhất, đủ để chỉ hai người các cô có thể nghe được mà thôi: “Cậu cùng Hoắc Tuân? Là khi nào?”
“Thì từ bữa trước, lúc bọn Trương Khải Hưng gọi đi chơi, quen biết, sau đó anh ta liền theo đuổi mình. Mình đồng ý”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thời Ngọc Minh nghe mà không tưởng tượng nổi: “Như vậy nói cách khác cậu và anh ta quen biết còn chưa đến một tuần lễ?” | “Ừ đó” Thẩm Như Ý nói: “Ngọc Minh, mình biết cậu muốn nói cái gì. Mình tìm anh ta cũng chỉ là tìm một cái cớ thôi mà. Cậu không biết đâu, bố mẹ mình ngày nào cũng giục mình cưới xin, mình phiền đến chết mất. Tìm một người bạn trai trên danh nghĩa có thể chặn miệng hai người họ”.
Thời Ngọc Minh vẫn có chút không đồng ý: “Nhưng mà Hoắc Tuần này… Cậu có chọn đại một người trong đám Trương Khải Hưng cũng tốt mà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người tên Hoắc Tuần này khiến mình thấy trong lòng bất an” .
Thẩm Như Ý nói tới cái này liền thấy nhức đầu: “Nếu là đám Trương Khải Hưng thì bố mẹ mình sẽ ngay lập tức tới nhà bọn họ tìm bố mẹ họ bàn ngày cưới mất! Hừ hừ, mình thấy cậu cùng Phong cặn bã yêu nhau rồi kéo đến nông nỗi như ngày hôm nay thì thật chẳng còn chút hứng thú yêu đương nào. Ban đầu hai người yêu nhau như vậy, bây giờ cũng ra cảnh thảm hại thế này. Mình cũng không tin vào tình yêu, một mình mình cũng sống vui vẻ vô cùng”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lời này khiến Thời Ngọc Minh không biết nói tiếp thế nào.
Cô là một mặt trái của ví dụ cho hôn nhân và tình yêu, hơn nữa, còn là một ví dụ thuộc mặt trái cực đoan.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Như Ý, nhưng cái người Hoắc Tuân này.”
“Không có sao đậu cậu yên tâm đi. Mình với anh ta chỉ là thỏa thuận. thôi, Anh ta giả làm bạn trai mình thôi mà. Hơn nữa anh ta còn là minh tinh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Minh tinh không phải sẽ kéo tới năm bốn mươi, năm mươi mới kết hôn hay sao? Như thế mình có thể tiêu dao thêm hơn hai mươi năm nữa. Bố mẹ mình. cũng không có cách thúc giục mình nữa. Ôi trời, nghĩ đến một chút là thấy vui vẻ liền rồi”.
Thời Ngọc Minh nói: “Vậy cậu không quan tâm đến Lục Hào nữa hay sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thẩm Như Ý nắm tay cô, hết sức đầy nghĩa khí mà nói: “Cậu yên tâm. Anh ta bây giờ là “tiên sinh” của cậu. Mình sẽ không cướp với cậu đâu.
Ngọc Minh, con người anh ta quả thực không tệ. Cậu hãy sống tốt với anh ta đi. Hôm nay mình dẫn Hoắc Tuân đến cũng là không muốn để cậu phải suy nghĩ nhiều. Mình chỉ sợ là quá khứ trước kia của mình và Lục Hào ảnh hưởng đến cậu”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“… Như Ý.
“Ôi trời được rồi. Bạn tốt quan trọng hơn đàn ông nhiều. Ngọc Minh, cậu xứng đáng mà”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong lòng Thời Ngọc Minh nếm đủ loại mùi vị. | Thẩm Như Ý hỏi: “Ui, buổi trưa cậu muốn ăn gì? Mình đi mua về cho cậu?”.
Thời Ngọc Minh khéo léo từ chối: “Cậu dẫn theo một đại minh tinh nghênh ngang đi ra ngoài mua cơm à? Không sao đâu, tự mình có thể giải quyết được. Chỗ này là bệnh viện, coi chừng lát nữa sẽ có mấy tay săn ảnh đến đấy. Cậu với Hoắc Tuân mau đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến bệnh nhân khác”
Anh nợ em một câu yêu thương!
| Thẩm Như Ý suy nghĩ một lúc, nặng nề gật đầu: “Cũng đành vậy. Ngọc Minh, thế thì mình lấy bình nước nóng cho cậu rồi đi. Cậu chờ mình nhé.”
“…Ù.” Thẩm Như Ý cầm bình thủy đi lấy nước nóng, tung tăng đi ra ngoài.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoắc Tuân ngồi trong góc chơi điện thoại di động. Thấy cô đi ra còn vẫy vẫy tay với cô.
Bầu không khí đột nhiên liền có chút lúng túng. Két… Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra. Như Ý trở về nhanh như vậy?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thời Ngọc Minh quay đầu, hai hàng mi hơi nhăn: “Anh đến đây làm gì?”
Ánh mắt sắc lẻm của Phong Đình Quân rơi vào trên người của Hoắc Tuân, chợt cười lạnh một tiếng: “Ngọc Minh, sau khi ly dị thì lên giá cũng không tệ đấy chứ nhỉ?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thời Ngọc Minh biết anh hiểu lầm: “Anh ta là.”
“Tôi biết anh ta là ai” Phong Đình Quân đi tới, đưa tay ra: “Anh Hoắc, anh đến thăm Ngọc Minh à?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoắc Tuân cũng có chút mơ hồ. Địch ý không giải thích được bắn ra từ phía Phong Đình Quân khiến anh ta có chút luống cuống. Có điều vẫn là đưa tay ra bắt tay chào hỏi với Phong Đình Quân: “Đúng.”
Một giây kế tiếp, quả đấm của Phong Đình Quân đã nặng nề đập vào trên mặt của anh ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!