**********
Copy nội dung từ truyện 88
Chương 120: Những năm tháng đã qua kia
“… Cũng không coi là biết sớm, sau khi tôi tỉnh lại không lâu thì đi tra xét cô ta, cô ta thật đúng là không uổng phí tôi mất nhiều công sức như vậy, nội dung cực kỳ đặc sắc bùng nổ”
Copy nội dung từ truyện 88
Thời Ngọc Minh rất mẫn cảm mà bắt được một từ: “Anh tỉnh lại?”
Tiên Sinh dừng lại mấy giây.
Copy nội dung từ truyện 88
Sau đó “Ừ” một tiếng: “Tôi tỉnh lại”
Tiên Sinh đưa đến dưới lầu chỗ cô thuê phòng, nhẹ nhàng nói: “Ngọc Minh, em lên nghỉ ngơi trước đi, má Phúc cũng đã làm cơm nước xong xuôi, buổi tối tôi sẽ đến.”
Copy nội dung từ truyện 88
Thời Ngọc Minh sờ sờ khăn che trên mặt, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Mùi nước hoa Mancera đột nhiên nồng thêm một chút, sau đó có cảm giác mặt của mình nhẹ nhàng bị cầm, nụ hôn của anh như hình với bóng, mổ lên môi có một cái: “Chờ anh”
Copy nội dung từ truyện 88
“… Da.”
Tiên Sinh hôn rất khắc chế, nhưng Thời Ngọc Minh có thể cảm giác được tâm tình của anh rất mãnh liệt.
Copy nội dung từ truyện 88
Lúc lâu sau, Tiên Sinh mới chủ động giúp cô đẩy cửa xe ra, sau đó ôm cô: “Có đôi khi anh thật hy vọng, mỗi ngày chỉ có buổi tối thì tốt biết bao, chúng ta cũng không cần mỗi lần đều chia lìa như vậy?
Thời Ngọc Minh hôn nhẹ lại anh một cái: “Không phải anh nói chờ anh làm xong tất cả mọi thứ sẽ thẳng thắn gặp em sao?”
Copy nội dung từ truyện 88
“Không sai”
“Cho nên, chúng ta sẽ không chia lìa”
Copy nội dung từ truyện 88
“Thế nhưng Tiên Sinh, anh có thể nhanh nhanh một chút không? Em sợ em…”
Cô sợ bệnh ung thư của cô sẽ lại tái phát.
Copy nội dung từ truyện 88
Cô càng sợ, không đợi đến ngày Tiên Sinh thẳng thắn thành khẩn gặp cô, cô đã phải ra đi trước.
Tiên Sinh ôm cô càng chặt thêm chút: “Anh nhất định làm nhanh thôi.”
Copy nội dung từ truyện 88
Thời Ngọc Minh đẩy cửa xe ra xuống xe, bởi vì ánh mắt bị che, cô không dám đi loạn, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi.
Mãi đến khi nghe được xe phía sau lái đi, cô mới đưa tay lấy khăn che mắt xuống.
Copy nội dung từ truyện 88
Về đến nhà, quả nhiên má Phúc đã chuẩn bị xong cơm nước, bốn món ăn một món canh, đều là đồ cô thích ăn.
“Cô Thời, hôm nay Tiên Sinh vội vàng dặn dò, vốn nói đã mua xong nguyên liệu nấu ăn đặt ở trong nhà để tôi về nhà trước, về sau lại nhờ tôi giúp cô nấu cơm nên tôi cũng vội vàng…”
Copy nội dung từ truyện 88
Thời Ngọc Minh cũng áy náy: “Xin lỗi má Phúc, làm cô chạy đi chạy lại rồi”
“Không sao không sao, Tiên Sinh cho tôi tiền lương cao mà, cao hơn gấp mười lần so với làm giúp việc ở chỗ khác đấy! Hơn nữa cháu cùng Tiên Sinh đều dễ nói chuyện như vậy, bọn nhỏ cũng thật biết điều, công việc này đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không được đấy”
Copy nội dung từ truyện 88
Thời Ngọc Minh hỏi: “Bọn nhỏ đâu ạ?”
“À, cậu nhóc Thời Dương này, đừng thấy tuổi còn nhỏ nhưng thật sự làm anh trai rất có dáng vẻ nhé, xế chiều hôm nay vừa cho em gái uống sữa vừa chơi đồ chơi cùng em gái, một cậu bé trai có thể cẩn thận tỉ mỉ như thế, thực sự rất hiếm có, vừa nhìn chính là di truyền gien của Tiên Sinh, là một người đàn ông tốt biết săn sóc gia đình”
Copy nội dung từ truyện 88
Thời Ngọc Minh cười gượng hai tiếng, “Cháu đi gọi nó ra ăn cơm”
Trong phòng trẻ con, Thời Dương ghé vào bên cạnh cái nôi nho nhỏ, trong tay cầm một cái đồ chơi bằng bông, nhìn em gái trong nôi, vẻ mặt đều là cưng chìu.
Copy nội dung từ truyện 88
Hình ảnh này rất ấm áp, thế nhưng Thời Ngọc Minh thấy lại có chút chua xót trong lòng.
Góc nghiêng của Thời Dương thực sự… Cực kỳ giống Phong Đình Quân.
Copy nội dung từ truyện 88
Trước đó ở nhà cũ của nhà họ Phong lần đầu tiên thấy vẻ mặt anh ôm con gái, giống như đúc Thời Dương bây giờ.
Thế nhưng gien di truyền này thực sự rất kỳ quái, rõ ràng tướng mạo hai bố con giống nhau nhưng tính cách lại khác xa.
Copy nội dung từ truyện 88
“Mę!”
Thời Dương phát hiện cô đã trở về, ngạc nhiên nhào vào trong ngực cô: “Mẹ, con rất nhớ mẹ”
Copy nội dung từ truyện 88
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng ôm chặt cậu bé, cũng không biết đứa nhỏ này học ai, mỗi lần cô ra ngoài về, đều sẽ nói nhớ cô.
“Là chú Hoắc dạy con nói như vậy à?”
Copy nội dung từ truyện 88
Thời Dương lắc đầu: “Không phải là, con thực sự rất nhớ rất nhớ mẹ”
“… Mẹ cũng rất nhớ Thời Dương”
Copy nội dung từ truyện 88
“Mẹ, hôm nay em gái rất ngoan đó” Thời Dương kéo tay cô, cùng cô ghé vào phía trước nôi nhỏ: “Mẹ xem, em gái rất giống với mẹ đó”
Lúc mới sinh, Minh Nguyệt còn quá nhỏ, chỉ có thể nhìn ra đường nét trên mặt có hơi giống CÔ.
Copy nội dung từ truyện 88
Bây giờ lớn hơn chút, khuôn mặt con bé quả thực rất giống cô.
Má Phúc pha xong sữa bột đưa tới: “Cô Thời, hai ngày nay Minh Nguyệt ăn khá tốt, con bé mới vừa một tháng nhỉ? Cho tới bây giờ tôi cũng chưa thấy bé gái nào ăn tốt như vậy, lớn lên nhất định có cô bé đáng yêu thích ăn vặt”
Copy nội dung từ truyện 88
Thời Ngọc Minh không khỏi bật cười.
Lúc nhỏ… Cô cũng đúng là đứa thích ăn vặt.
Copy nội dung từ truyện 88
Lớp trưởng lập tức oán giận: “Thầy Vương, thầy cũng không biết đâu người theo đuổi Thời Ngọc Minh nhiều lắm! Đàn anh Phong là ý thức nguy cơ!”
Vương lão sư hừ hai tiếng: “Đàn anh Phong của em thành tích tốt, đã sớm xác định muốn vào đại học Quốc gia, em ấy nói chuyện yêu đương thì được, đám nhãi con các em thì không được! Nhanh học tập thật giỏi cho tôi, ai dám yêu sớm xem tôi chỉnh các em thế nào!”
Copy nội dung từ truyện 88
Trong lớp lập tức đầy tiếng kêu rên.
“Mẹ, mẹ?” Thời Dương nhẹ nhàng lay tay cô: “Sao mẹ lại ngẩn người vậy? Có phải lại đến bố rồi không, nhìn mẹ vẫn luôn cười kia”
Copy nội dung từ truyện 88
Thời Ngọc Minh phục hồi tinh thần lại, mới nhận thấy được, lúc rơi vào trong ký ức mình thật sự cong môi.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, nhớ lại một ít chuyện cũ với bố của con trước kia”
Copy nội dung từ truyện 88
Hai tay Thời Dương nâng má, nhẹ nhàng lay tay cô: “Mẹ, má Phúc nói bố và mẹ cực kỳ yêu nhau nên sinh ra đứa nhỏ cũng rất xinh đẹp. Con và em gái đều đẹp như vậy, vậy lúc mẹ sinh ra chúng con, bổ nhất định rất yêu rất yêu mẹ nhỉ?”