Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191: Tôi chưa bao giờ thấy tuyết

Thời Ngọc Minh không thể chống lại sức mạnh đàn ông của Tổng giám đốc Vương, áo Sơ mi trắng của cô bị anh ta xé rách, ống tay.







áo bị vứt sang một bên, lộ ra cánh tay trắng như ngọc. Tiếng động cơ gầm rú từ xa tiến lại nhanh chóng.

Đó là … một chiếc mô tô? !







Anh ta có ở đây không?

“Tổng giám đốc Vương cũng bất ngờ, nhưng chưa đến một giây cả cổ áo của anh ta đã bị kéo ra sau, anh ta lăn lộn trên bãi cỏ vài vòng rồi dừng lại Anh ta nhe răng đau đớn, rống to: “Ai? Ngay cả địa bản của tôi cũng dám xông vào!”







Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn với quần jean da màu đen và đội mũ bảo hiểm dày màu đen, hoàn toàn không thấy được khuôn mặt của anh ta. Anh ta tiến tới bãi cỏ, nhặt được gậy đánh gôn của Tổng giám đốc Vương vừa ném qua một bên.
QC

“Tay nào của anh vừa chạm vào cô ấy?”







“Tên tiểu tử này, anh từ đâu ra? Người phụ nữ này…là do cô ta tự đến đây. Anh bị điên à?”

Bốp bốp!







191-1-neu-yeu-anh.jpg


“Tôi nói cho anh biết, lối vào sân golf đều bị giám sát! Anh dám động vào tôi! Anh chán sống rồi sao?”







Người áo đen giễu cợt, giẫm lên đầu anh ta rồi ghì xuống đất: “Bên ngoài có giám sát, nhưng không phải ở đây!”

Tổng giám đốc Vương sắc mặt lập tức thay đổi: “Ý của anh là?







“Có nghĩa là, núi Thanh Vân này có thiếu đi một người mà không ai biết cũng là chuyện bình thường!”

Tổng giám đốc Vương cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng lại bị dẫm chân lên đầu trên mặt đất nên không thể nhúc nhích “Anh … Anh là vệ sĩ mà người phụ nữ này mời sao? Thế thì tôi sẽ trả anh gấp đôi, gấp ba. Anh để tôi đi, được không?”







“ồ” người mặc đồ đen khit mũi, ném đi cây gậy trong tay, một tay cởi mũ bảo hiểm, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta để cho anh ta nhìn rõ mặt: “Tổng giám đốc Vương, đã lâu không gặp.

Thấy rõ chưa? Anh còn nhận ra tôi không?”







Tổng giám đốc Vương đồng tử lập tức kinh thiên động địa: “… Phong Đình Quân?”

Anh ấy không quan tâm nhưng trên môi lại có một tia giêu cợt sắc bén “Tôi sẽ hỏi anh lần cuối, là bàn tay nào anh chạm vào cô ấy. Nếu không..: Một cơn gió thổi qua.







Cho dù bên ngoài thành phố sôi động đến đâu thì gió lạnh trên núi vẫn luôn buốt giá. Núi Thanh Vân tương đối cao, sân gôn ở lưng chừng núi cao hơn một trăm mét, nếu từ đây rơi xuống có khi xương cốt cũng không tìm được.

Phong Đình Quân nhiều năm trước đây còn có hận cũ với Tổng giám đốc Vương, tuy rằng còn trẻ nhưng cũng không thua kém gừng già đã trải qua thăng trầm ở thương trường thương mại nhiều năm, Tổng giám đốc Vương có chút bối rối.







“Phong Đình Quân, người phụ nữ này nói, anh không liên quan gì đến cô ấy. Anh có chắc.

chắn muốn gánh một mạng cho cô ấy không?”







Anh cười hờ hững: “Tôi có thể cho cô ấy mạng sống của mình, tôi còn sợ gì khác sao?”

Nói xong, anh ta lại cầm cây gậy đánh gôn lên và giơ nó lên và lần này anh ấy nhắm thẳng vào đầu của Tổng giám đốc Vương “Nói hay không? Tôi đếm ba…một…hai…ba…”







Trước khi cây gây gôn lạnh lẽo lại rơi xuống, Tổng giám đốc Vương rốt cuộc không thế chịu đựng được nữa, nước mắt, nước mũi và máu đều hòa vào nhau, lời nói rên rỉ: “Tôi nói là tôi nói! Là tay phải…à không, là tay trái!”

Tiếng hét vang vọng khắp thung lũng.







Dưới ánh nắng, tay trái của Tổng giám đốc Vương đã bị đâm bục xuyên vào bụi cỏ, không thể nhìn rõ vết thương, nhưng từ vẻ mặt vô cùng đau đớn và méo mó của anh ta, có thể phán đoán rằng nếu cây gậy này rơi xuống lần nữa, xem chừng tay trái của anh ta sẽ không còn nguyên vẹn.

Lúc đó Thời Ngọc Minh cố gắng nhúc nhích, thấy anh ấy dơ lên muốn đánh Tổng giám đốc Vương, liền loạng choạng đứng dậy ôm lấy anh ấy từ phía sau: “Dừng lại…”







Cuối cùng, cây gậy đã không giáng xuống, Phong Đình Quân ném qua một bên, ôm chặt lấy cô mà bằng một tay.

“Thời Ngọc Minh… tôi đến muội Lúc này, Thời Ngọc Minh đang cố găng ôm lấy anh ấy, nhưng vì sức lực không còn, cô run rẩy.








Anh ấy đã rất sợ. Những sợ hãi mà anh ấy từng nói là sự thật.

“Anh không đi nước ngoài à?”







Thời Ngọc Minh ngoan ngoãn đứng im để mặc anh ôm.

“Có phải vì tôi mà anh mới đến không?







Hay anh tạm thời quay lại, như vậy công việc có bị trì hoãn không?”

“không..tôi đã sắp xếp xong công việc!”







“Có thật không?”

“Ừm!”







“Thời Ngọc Minh, hãy rời khỏi Thành phố Hòa Vân càng sớm càng tốt, được không? Tôi đã tìm được một nơi, vậy chúng ta sẽ đến nước Nam Hàn. Ở đó ít người và phong cảnh cũng rất đẹp. Em thích tuyết phải không? Tôi đã mua được một căn biệt thự ở dưới chân núi, hàng ngày chúng ta có thế ngồi trước lò sưởi, ngắm tuyết trắng bên ngoài và nghe thấy âm thanh tuyết rơi vào ban đêm!”

Thời Ngọc Minh nói: “Tôi chưa được nhìn thấy tuyết!”







Đây là sự thật, thành phố Hòa Vân chính ở Lĩnh Nam nên quanh năm chỉ có mùa xuân và mùa hạ, lúc lạnh nhất cũng chỉ cần mặc một lớp áo mỏng, từ khi lớn lên, cô chưa từng nhìn thấy tuyết.

“Sẽ có cơ hội được nhìn thấy!” Phong Đình Quân khẽ thở dài: “Khi chúng ta đến đó, chúng ta có thể nhìn thấy tuyết mỗi ngày. Được chứ?”







“Những chuyện của công ty vân chưa xử lý xong. Vụ tai nạn xe cộ sáu năm trước vẫn chưa bắt đầu khởi kiện, Trương Huệ và Cố Quân Nhi chưa bị pháp luật trừng phạt. Anh hãy đợi mọi chuyện ổn định rồi chúng ta rời đi được không?

Phong Đình Quân ôm lấy cô ấy, bàn tay nhỏ bé vuốt ve trên lưng cô an ủi: “Không sao…có tôi ở đây rồi!”







Anh như nghe thấy giọng nói bị bóp nghẹt của mình: “Chúng ta rời khỏi đây trước đã”

Cô cố gắng nhấc đôi chân của mình lên, ngồi lên chiếc xe máy, vòng tay ôm thật chặt lấy Phong Đình Quân. Nhưng Thời Ngọc Minh chợt nhận ra điều gì đó vô cùng kỳ là, đường đồi núi này không dễ dàng đi, tại sao anh ấy lại chỉ lái xe băng một tay? Tay trái của anh ấy có vẻ không ổn. Từ lúc anh đến, lúc vung gậy đánh gôn, cởi mũ bảo hiểm đến lúc ôm cô, anh chỉ dùng tay phải của mình.







“Phong Đình Quân…”

“Ừm”







“Tay trái của anh đang bị thương phải không?”

“Không!”







191-2-neu-yeu-anh.jpg


Nhưng ngay khi tay cô chạm vào anh, cô đã bị kéo đi.







Phong Đình Quân một tay nắm hai cổ tay của cô, cúi đầu cười đùa “Em làm sao vậy?”

“Cho tôi xem tay của anh.”







“Tôi đã nói rồi, tôi không sao!”

“Tôi không tin!”







Thời Ngọc Minh nói xong, cô dứt khoát giật tay ra, lần này cô quyết định trực tiếp cởi áo khoác của anh, cho đến khi xé toạc áo khoác của anh mới thôi. Trước mặt cô ấy là cánh tay trái cứng cáp, cường tráng, vết thương không nhìn rõ nhưng khuỷu tay lại đang rớm máu. Thời Ngọc Minh lo lắng, hít một hơi thật sâu: “Anh bị…

“Ừm Phong Đình Quân thờ ơ nói “Khi đến đây, tôi vô tình động vào vách núi, không có gì nghiêm trọng đâu!”







“Không có gì to tát mà như thế này sao?

Hơn nữa, vết thương này của anh còn đang chảy máu, làm sau có thể là vừa va chạm được. Anh hãy nói thật cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra?”







Phong Đình Quân sững sờ trước sự cứng rắn của cô, nhưng trong lòng lại ấm áp như kẹo ngọt bị tan chảy: “Em lo cho tôi à?”
Chương 192: Sau này tôi sẽ nuôi anh

Cô ấy vừa sợ vừa lo lắng. Thời Ngọc Minh chưa nhìn thấy một vết thương nào như vậy.







Cô ấy cắn chặt môi, muốn tiến lại gần kiểm tra vết thương, nhưng Phong Đình Quân dường như không muốn cô nhìn thấy, nhẹ nhàng kéo vai cô lại.

“Đừng nhìn nữa!”







“Chồng à!”

Thời Ngọc Minh hít một hơi sâu, cô cảm thấy rất đau lòng: “Không phải anh đụng phải vách núi đúng không? Gó phải là tai nạn xe không? Bị thương như vậy chắc chắn là lái xe rất nhanh và va vào đâu đó rất mạnh. Nếu va vào đá, không chỉ có khuỷu tay, cả cánh tay cũng sẽ bị thương. Bắp tay và bàn tay của anh vẫn rất bình thường, chỉ có phần khuỷu tay là bị thương rất nặng?”







Phong Đình Quân cười tủm tỉm: “Em đang suy nghĩ gì, nếu như vậy thì tôi có thể đến đây được không?”
QC

192-1-neu-yeu-anh.jpg








kéo cô vào lòng: “Không sao, không đau”

“Không tin, làm sao có thể để như thế này được!”







“Khi nhìn thấy em, tôi không còn đau nữa rồi!”

“Phong Đình Quân, chúng ta hãy đến bệnh viện để kiểm tra. Nếu cứ để như vậy, tôi e răng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của anh!”







“Đừng lo lắng, tôi một tay vẫn có thể hoạt động rất tốt!”

“Không phải ..”







Thời Ngọc Minh lo lắng vỗ vỗ ngực: “Anh nghiêm túc hơn đi!”

Nhìn thấy cô thật sự lo lắng, Phong Đình Quân trở nên nghiêm túc nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Thời Ngọc Minh, nếu sau này tôi thật sự.







trở thành Dương Quá, cô có cho tôi là gánh nặng không?”

“Tại sao lại hỏi vậy?”







Anh cười chua chát trả lời: “Tôi thật sự sợ hãi. Tôi đã từ bỏ tất cả, sự nghiệp, thân phận. Tôi không còn gì nữa, nếu tôi rời xa em một lần nữa, đến lúc đó, tôi đã trắng tay thật rồi.

Lúc này Thời Ngọc Minh mới thở ra một hơi dài, quàng tay qua cổ anh, nghiêm túc nói: “Không có chuyện đó đâu, anh phải điều trị tốt hơn, nghe lời bác sĩ nhất định sẽ khỏi bệnh”







“Nếu thật sự không trở nên tốt hơn thì sao?”

“Vậy thì tôi sẽ là cánh tay trái của anh”







Thời Ngọc Minh nói: “Anh đừng sợ, anh đã nói, trừ khi bệnh ung thư tái phát và tôi chết, nếu không anh sẽ không rời khỏi tôi mài”

Phong Đình Quân khẽ cong môi: “.. Nói lại lần nữa, được không?”







“Tôi đã nói, trừ khi tôi… thì!”

Đôi môi của cô đột nhiên bị chặn lại, không thể nói thành lời. Một lúc lâu sau, khi cô gần như không thở được, cuối cùng Phong Đình Quân cũng buông cô ra. Hai người họ trao cho nhau nụ hôn bất ngờ, Thời Ngọc Minh mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh, e lệ ngọt ngào như lúc đôi mươi.







“Thời Ngọc Minh, những lời này em nói tôi sẽ ghi nhớ, đừng có nói dối tôi!”

“Tôi biết, tôi sẽ không nói dối anh. Bây giờ chúng ta đến bệnh viện chứ?”







“..Tôi không cần đến đó đâu!”

“Tại sao?”







“Bởi vì “Tôi không muốn để lộ thân phận!”

Thời Ngọc Minh vỗ trán: “Vậy ba mươi năm qua anh không có bệnh sao?”







“Cũng thỉnh thoảng.”

“Vậy lúc đó thì anh tìm ai để chữa bệnh?”







“Cũng tự lành!”


Phong Đình Quân nói: “Nếu bệnh khá hơn thì tiếp tục sống, không khỏi thì tôi đi cùng bố mẹ, dù sao trên đời cũng không có gì đáng để hoài niệm”







Lúc này Thời Ngọc Minh lấy tay che miệng anh ấy lại “Hay là, tôi sẽ đi gặp bác sỹ để tìm cách xử lý, sau đó để Chu Dương mua một ít thuốc và dụng cụ. Tôi sẽ giúp anh, xử lý vết thương!”

Phong Đình Quân nhướng mày: “Em có thế?”







“Thật sự không ổn”

Thời Ngọc Minh lo lắng: “Hay là anh xuất ngoại để chữa trị, xử lý xong tôi sẽ đưa lũ trẻ đến gặp anh!”







“Không cần” Phong Đình Quân dứt khoát: “Em không cần quá lo lắng. Chuyện hôm nay quá nguy hiếm, nếu tôi chậm một bước, không biết sẽ xảy ra chuyện gì Anh ấy nói đúng. Nếu hôm nay anh ấy không đến, cô thật sự sẽ không thoát khỏi vận rủi này.

“Tại sao em lại tới đó?” Phong Đình Quân cười nhẹ.







“Nếu tôi không đến, mọi thứ của anh cũng sẽ bị phá hủy!”

“Kết cục tồi tệ nhất không phải là một cánh tay này của tôi đã không thể sử dụng sao, nhưng em đã nói rằng em sẽ không khinh thường tôi chỉ vì tôi là anh hùng một tay”







Thời Ngọc Minh kiên định gật đầu: “Không phải vậy..”

“Vậy được rồi, đi thôi, đi về trước đãi”







Phong Đình Quân không đưa cô trở lại khu nhà hoa Tường Vi mà đến khách sạn Dung Thành.

“Trong mắt Thời Dương, anh ấy là siêu nhân, không thế để cho tên tiếu tử nhỏ nhìn thấy siêu nhân bị thương. Tôi phải giữ được hình ảnh của mình!”







Thời Ngọc Minh không nhịn được liền phì cười: “Anh đừng tự tạo áp lực cho mình. Mặc dù Thời Dương rất thích siêu nhân, nhưng cậu bé còn thích anh hơn!”

Phong Đình Quân có chút kinh ngạc: “Thật sao?”







“Ừm”

Thời Ngọc Minh thu xếp gọn gàng một loạt vật dụng như thuốc khử trùng, băng vết thương mua ở hiệu thuốc trước khi trở về, cô nói: “Cậu bé mơ thấy anh bị thương, nên rất lo lắng!”







Nói đến đây, Thời Ngọc Minh đột nhiên có chút kinh ngạc: “Hình như cậu bé mơ thấy được vết thương của anh ở cánh tay. Thật là trùng hợp!”

Phong Đình Quân nói “Chẳng nhẽ…là huyết thống kết giao?”







Lúc này Thời Ngọc Minh cười nói: “Anh không phải cha ruột của cậu bé, cho dù có liên hệ huyết thống cũng phải là Phong Đình Quân. Làm sao anh lại tới đây?”

“Thật khó nói, dù sao Thời Dương cũng có máu mủ của tôi. Linh cảm giữa người thân thậm chí khoa học hiện đại cũng không thế giải thích nổi”







Khi Thời Ngọc Minh nghĩ đến điều đó, cô cảm thấy cũng có lý.

Thời Dương có tính cách giống Phong Đình Quân.







“Anh chịu khó, tôi sẽ rửa sạch vết thương cho anh!”

“Chà, không sao, em làm đi!”







Thời Ngọc Minh nghiến răng, buông tay ra.

Trước đây, cô ấy đã xử lý vết thương nghiêm trọng như vậy một lần. Thời cấp hai, Phong Đình Quân là người của trường và là đội trưởng đội bóng đá. Lúc đó hai người có quan hệ vụng trộm, làm sao cô công chúa nhỏ nhà họ Thời có thể dễ dàng tha thứ cho một kẻ xấu xa lúc như anh? Cô đã phớt lờ anh ấy trong một tuần. Để làm hòa với cô, Phong Đình Quân đã mua chuộc cô bạn cùng bàn và ép cô đến sân bóng để xem anh thi đấu. Phải nói rằng Phong Đình Quân thời niên thiếu thực sự mạnh mẽ để trở thành hoàng tử quyến rũ trong lòng biết bao cô gái, anh ấy mặc áo lam đậm, đi giày thể thao, trong rất khỏe mạnh.







Anh ấy đang thi đấu, người đổ rất nhiều mồ hôi. Cô ấy đã theo dõi anh ấy mỗi ngày. Thời Ngọc Minh đã quen với điều đó nhưng cô phải thừa nhận rằng anh ấy thực sự rất đẹp trai trong bộ đồ thể thao.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào người anh, bóng người đuổi theo sau lưng, thỉnh thoảng lắc đầu, mồ hôi túa ra từ ngọn tóc, bên cạnh đó là khuôn mặt tuấn tú, đôi môi vẫn mím chặt khi nhìn thấy cô đứng ở khán đài cổ vũ. Anh nở một nụ cười dành cho cô.







Anh nói: “Đợi anh thi đấu xong, anh dẫn em đi ăn mực nướng nhé”

Bố mẹ cảm thấy quán ven đường không hợp vệ sinh nên không được phép ăn, chỉ có Phong Đình Quân lén đưa cô đi từ đầu phố ăn vặt này sang đầu phố ăn vặt khác, cô kiêu ngạo đi phía trước, Phong Đình Quân đi theo phía sau, cầm một nắm đồ ăn vặt đưa cho cô tùy ý lựa chọn, cô chỉ chỉ thứ mình muốn, một lát sau Phong Đình Quân sẽ mua cho cô.







192-2-neu-yeu-anh.jpg


Hóa ra anh ấy sợ mất mặt, suốt đời không chịu đến phòng y tế của trường, dù có thuyết phục thế nào cũng vô ích. Lúc đó Thời Ngọc Minh không còn cách nào khác, đành phải đi gặp bác sĩ, liền hỏi lấy một ít đồ y tế rồi đứng trước mặt anh, vỗ vỗ ngực.







“Yên tâm đi, nếu tôi không chữa lành vết thương này cho anh. Sau này tôi sẽ nuôi anh!”
Chương 193: Em muốn lắng nghe sự thật

Nhớ lại, mặt cô đỏ bừng như quả gấc. Cô còn nhớ khi cô nói như vậy, trong mắt Phong Đình Quân lóe lên tia kinh ngạc cũng như hưng phấn, anh ấy đứng lên, đau đến nghiến răng nghiến lợi, vẫn cố nhìn cô nhếch mép cười “Em không được nói dối anh đấy nhé!”







“Ứm”

“Tiếu Ngọc Minh, sau này nếu anh làm em tức giận, em có thể đánh anh, mảng anh hoặc bỏ qua anh, nhưng không được nói dối anh, có được không?”







Cô khó hiếu: “Em nói dối anh khi nào?”

“Anh chỉ sợ!” Phong Đình Quân nhếch mép.







“Anh sợ rằng anh đã theo đuổi em nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng sẽ không có kết quả!”
QC

Một cơn gió ấm bất chợt phả vào mặt, làm bay nhẹ lọn tóc trên trán Cô thức dậy như một giấc mơ.







Vô tình gặp lại cảnh này, dù chuyện từ nhỏ đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng ký ức vẫn còn nguyên vẹn như mới chỉ xảy ra ngày hôm qual”

“Tiểu Ngọc Minh!”







“Ừm” Gô ấy đáp và mỉm cười: “Gó chuyện gì vậy?”

“Nhiệt độ này ổn chứ?”







“Gái gì?

“Điều hòa”







Phong Đình Quân cầm điều khiển từ xa của điều hòa đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ: “Vùng núi này cũng rất lạnh, tôi sợ em bị cảm”

Hóa ra không khí ấm áp đánh thức cô chính là điều hòa nhiệt độ. Lúc này Thời Ngọc Minh mới gật đầu: “Được rồi!”







193-neu-yeu-anh.jpg


Lúc đó Thời Ngọc Minh trừng hẳn một cái: “Đau như vậy còn kêu là chịu được, đúng là đồ ngốc!”







“Không, Thời Ngọc Minh, anh thật sự cảm thấy rất hạnh phúc. Anh đã từng nghĩ sẽ không bao giờ có thể ở bên em trong cuộc đời này, nhưng ông trời đã cho anh một cơ hội.

Nếu anh dùng một cánh tay để đánh đối lấy điều đó, anh rất sẵn sàng”







Lúc này Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng dùng tăm bông giúp anh rửa sạch máu trên vết thương, nhìn gân xanh nổi lên trên cẳng tay anh cô lại gần thổi một hơi: “Như vậy sẽ khá hơn chị “Ừm, tốt hơn nhiều hơn rồi!”

“vết thương này của anh rất nghiêm trọng!”







“Không sao đâu!”

“Có thật là bị tên nhóc đó đi xe máy đụng phải không?”







Phong Đình Quân nắm tay cô: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Đừng để tôi nhớ lại những trải nghiệm †ồi tệ đó. Em có thể nghĩ xem em muốn trang trí nhà cửa sau này thế nào khi chúng ta ổn định cuộc sống không?”

Thời Ngọc Minh thì thào nói: “Thật ra không phải bị đâm trúng đúng không?”







“Là va chạm mà..: Giọng điệu của Thời Ngọc Minh rất kiên định: “Không đúng, sao lại có thể trùng hợp như vậy trên khuỷu tay, còn có vết xước ở chỗ nào nữa không?”

“Thời Ngọc Minh…”







“Phong Đình Quân, anh đã nói sẽ không nói dối tôi”

Thời Ngọc Minh sắc mặt dần dần chìm xuống: “Nhưng là lần này tôi có thể hiểu được, là anh đang sợ tôi lo lắng đúng không? Anh muốn nói ra sự thật hay để tôi phải bỏ đi!”







Vẻ mặt của Phong Đình Quân có chút mất tự nhiên, đừng đi quá xa.

“Không có~”







“Nếu không, anh nhìn vào mắt tôi.”

193-1-neu-yeu-anh.jpg








“Em có thật sự muốn biết?”

“Ừm” Thời Ngọc Minh nói: “Và điều tôi muốn biết là sự thật, không phải là lời nói dối trắng trợn của anh nữa”







Phong Đình Quân thở dài, nhắm mắt: “Đúng vậy, tôi đã bị đánh?”

“Ai đánh!”







“Tự mình!”


“Anh?”







“Đúng vậy!”

Phong Đình Quân cười khổ: “Có người không muốn tôi ở bên em, hơn nữa ông ấy còn rất tốt với tôi. Để được bên em và báo đáp lòng tốt của ông ấy, tôi đã phải trả ông ấy một cánh tay!”







Thời Ngọc Minh khi nghe xong câu đầu tiên của Phong Đình Quân, cô ấy đã nghĩ đó là Trương Huệ và Cố Quân Nhi, nhưng hai người luôn cho rằng Phong Đình Quân là Lục Danh, không thể liên lạc được với Phong Đình Quân ‘Vậy…báo đáp lòng tốt cho ai?

“Đó có phải là người đã giúp Phong Đình Quân khi anh ấy còn là một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ?”







“Đó là khi tôi còn nhỏ. Khi đó, tình trạng tỉnh thần của tôi rất tồi tệ. Bác sĩ chẩn đoán là rối loạn lưỡng cực. Nếu nó tiếp tục phát triển, tôi có thể….

“Có thể điều gì sẽ xảy ra?”







“Tâm thần phân liệt hoặc tự sát”

Lúc này Thời Ngọc Minh mới hít một hơi.







“Sau này, chính ân nhân đã tìm thấy tôi và cho tôi một hy vọng sống, tuy rãng hy vọng này bây giờ có vẻ là sai lầm. Tuy nhiên, lúc đó ông ta đã cứu tôi, nếu không thì tôi đã không thể đứng trước mặt em được nữa rồi. Vì vậy, để trả ơn một cánh tay trong một thập kỷ qua cũng là điều xứng đáng!”

“Có thể nói cho tôi biết vị ân nhân này là ai không?”







“Khi nào chúng ta ra nước ngoài và ổn định, tôi sẽ nói cho em biết, được không?”

“Ông ta là một người có thực lực, ngay cả thực lực của anh cũng không chống lại được ông ta?”







“Đúng vậy, ngoài sức tưởng tượng của tôi”

Phong Đình Quân nói: “Chính vì vậy tôi mới nóng lòng muốn đưa em đi. Tôi không còn muốn gì nữa. Tôi chỉ muốn sống yên ổn cùng em và các con thôi.







Khi mọi chuyện kết thúc, em có thể tiếp tục theo đuổi thiết kế trang sức mà em thích, tôi cũng sẽ tìm một công việc bình thường. Với mức lương đủ nuôi ba mẹ con, chúng ta sẽ ở cùng nhau, cùng đến trường đón con, em sẽ dạy chúng vẽ, tôi sẽ dạy chúng toán học và những chú cún của chúng ta nữa, chúng ta có thể dắt chúng đi cùng nhau. Khi tôi và con đi vắng, những chú chó con có thể đi cùng bạn.

v.v … Khi nào cơ thể em hồi phục, chúng ta sẽ sinh thêm một em bé nữa. Em thật xinh đẹp.







Em phải sinh thêm những đứa con xinh đẹp nữa!”

Tương lai như vậy, Thời Ngọc Minh vừa nghe đã cảm thấy quá hạnh phúc.







Đúng vậy, đối với Thời Ngọc Minh, tiên bạc luôn là gốc rễ của mọi điều xấu xa.

Chính vì tiền, hai mẹ con Trương Huệ và Cố Quân Nhi đã lên kế hoạch cho một vụ tai nạn xe hơi, cướp đi sinh mạng của ba vị trưởng lão, phá vỡ hạnh phúc của cô và Phong Đình Quân. Để rồi, mẹ của Tiêu Hào vừa phải đi làm, vừa phải chữa bệnh cho con trai. Cũng vì tiền, cậu tôi thậm chí còn còn mất nhân tính và bạo hành chính mẹ mình. Nếu nhà họ Phong và nhà họ Thời chỉ là những tiểu thương nhỏ thì sao. Họ sẽ không bị nhắm đến và họ sẽ sống một cuộc sống yên bình và tươi đẹp.







“Phong Đình Quân”

“Ừm”







“Hãy hứa với tôi rằng anh sẽ xử lý mọi việc ở đây càng sớm càng tốt và chúng ta sẽ rời khỏi đây”

Phong Đình Quân cười khúc khích: “Được”







Lúc đó Thời Ngọc Minh hỏi: “

“Tôi đã dứt khoát mọi chuyện với anh rồi, bây giờ anh còn sợ điều gì sao?”







“Em muốn nghe lời nói thật sao?”

“Tôi muốn nghe!”







Phong Đình Quân lên tiếng: “Tôi vãi sợi”

“Anh sợ điều gì?”







“Tôi e rằng tôi đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng sẽ chẳng có gì cả”

Câu này…. thật quen…







Lúc này trái tim Thời Ngọc Minh đột nhiên như bị bóp nghẹt.

“Làm sao vậy? sao lại có biểu hiện như vậy!”







“Không có gì”

Thời Ngọc Minh nhếch miệng cười “Tôi chỉ cảm thấy có những chuyện quá kỳ lạ, có một số chuyện rất khó giải thích!”







Ví dụ như Thời Dương tính cách rất giống Phong Đình Quân, ví dụ như Thời Dương có thể tiên đoán được trước vết thương trên cánh tay của anh ấy, chẳng hạn…những gì anh ấy nói thật ra giống hệt như câu mà Phong Đình Quân đã nói mười năm trước.


------
Chương 194: Nếu em rời anh đi

“Thật giống như đúc nhỉ? Một chữ cũng không thiếu à?”







Thẩm Như Ý cần ống hút trà sữa, khuôn mặt tươi cười hiện lên: “Sinh đôi chẳng lẽ là như vậy sao?”

Thời Ngọc Minh lắc đầu một cái: “Mình cũng không biết.”







“Có điều Ngọc Minh, hình như trước đây mình có xem qua một tin tức, có một đôi song sinh nữ, lúc thi vào trường đại học điểm số là như nhau, còn học cùng một chuyên ngành, có lẽ, giữa các cặp sinh đôi thật sự có tồn tại cái gọi là thần giao cách cảm”

Cái tin tức này cô cũng có chút ấn tượng, hình như trước đó quả thật đã xem qua.







Thẩm Như Ý nói: “Mẹ kiếp, như vậy há chẳng phải là rất không công bằng sao? Chỉ cần một người đi học cho giỏi thôi, lúc đi thi dùng sóng điện não nói đáp án cho chị em hoặc là anh em song sinh của mình, thế thì có thể tất thắng rồi!”
QC

Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Cũng không có thần kỳ đến mức đấy chứ? Mình đoán đoán chừng là phương thức suy nghĩ tương đối giống nhau, cho nên ý nghĩ giải đề cũng giống vậy, cho nên điểm số cuối cùng cũng giống vậy”







Thẩm Như Ý nhai trân châu hút từ trong trà sữa ra, quai hàm chuyển động qua lại: “Ngọc Minh, mình trước còn cố ý điều tra, từ trên lý thuyết mà nói sinh đôi là bởi vì cùng là một tế bào chia ra tới hai cái phôi thai, cho nên hai người bọn họ có ADN giống nhau, mình đang suy nghĩ một vấn đề, nếu như cậu em thích chị dậu mình thì đến lúc đó, đứa con sinh ra thì giám định người thân có phải cũng không ra được kết quả hay không?”

Thời Ngọc Minh không nhịn được, bật cười: “Não cậu chuyển nhanh thật đấy, không đi viết tiểu thuyết thật đáng tiếc! Nếu sinh đôi cũng có thể dùng sóng điện não vận chuyển kiến thức, thế thì nếu như cậu em có ý đồ bậy bạ thì không phải người anh sẽ phát hiện ngay hay sao?”







“Ừ, đúng ha” Thẩm Như Ý cẩn thận suy nghĩ một chút, càng phát giác có đạo lý: “Cũng đúng. .. Nhưng mà. .. Không đúng! Ngọc Minh, nếu như tiên sinh cùng Phong Đình Quân cũng là sinh đôi, vậy chuyện của cậu và tiên sinh, Phong Đình Quân há chẳng phải cũng biết tất cả rồi?”

194-neu-yeu-anh.jpg








Thời Ngọc Minh nhìn đồng hồ, bây giờ là buổi chiều hai giờ.

Tiên sinh tối hôm qua đau đến mức cả đêm không ngủ nổi. Sau khi uống mấy viên thuốc giảm đau đến sáng mới ngủ được một chút, lúc này chắc vẫn còn đang ngủ say.







Vừa hay Thẩm Như Ý đến, các cô liền hẹn gặp ở một tiệm bánh ngọt không xa dưới lầu khách sạn Dung Thành.

“Như Ý, mình muốn đi gặp Tiêu Hào”







Thẩm Như Ý nghỉ ngờ nói: “Chiêu cậu không cần đến công ty à?”

Cô lắc đầu một cái.







Ngày hôm qua ở sân golf đã tạo ấn tượng không tốt cùng Tổng Giám đốc Vương, chuyện hợp tác nhất định là không có cách nào bàn được nữa.

Cô hôm nay đi cũng không có ích gì, hơn nữa buổi tối còn muốn làm chút thức ăn ngon cho tiên sinh bồi bổ.







“Vậy được, mình đến tìm cậu cũng là có ý này. Cậu tỉ hơn nữa Tiêu Hào rõ ràng cũng có thân thiết với cậu. Nói không chừng cậu đi có thể khiến bệnh tình của cậu bé tốt lên được chút đỉnh”

Viện mồ côi cũng không gần thành phố cho lắm, đi trên đường còn bị kẹt xe một xíu, ước chừng lát hơn một giờ mới đến nơi.







Nhưng mà viện mồ côi hôm nay lại yên tĩnh đến mức kỳ lạ.

Thẩm Như Ý nghỉ ngờ nói: “Bình thường mọi ngày bây giờ là lúc giáo viên dẫn tụi nhỏ ra bày trò chơi mà? Sao hôm nay lại không thấy ai thế này? Ngọc Minh, chúng ta đi tìm viện trưởng xem sao?”







Mới vừa đi không được mấy bước đã đụng phải viện trưởng đang hớt ha hớt hải.

Viện trưởng gấp đến mức sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng không thôi Thẩm Như Ý ngăn viện trưởng lại: “Viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì rồi?”







Viện trưởng phải mất một lúc lâu mới có thể phản ứng được: “… Cô Thẩm, cô Thời, là hai người à?”

“Đúng vậy, viện mồ côi xảy ra chuyện gì sao?”







”… Tiêu Hào… Viện trưởng nói: “Tiêu Hào không thấy đâu hết! Cả viện mồ côi tất thảy đều ra ngoài tìm rồi, ngay cả dân cư xung quanh cũng ra tìm giúp! Nhưng vẫn không thấy tung tích đâu!”

Tim của Thời Ngọc Minh chùng xuống: “Không thấy từ lúc nào?”







“Theo những đứa trẻ khác nói, thời điểm ngủ trưa vẫn còn thấy, lúc tỉnh lại thì cậu bé đã không thấy tăm hơi! Gần đây tình trạng của Tiêu Hào rất không ổn định, nhưng mà cậu bé cự tuyệt tiếp nhận chữa trị. Bất kể có nói thế nào cũng không chịu uống thuốc. Bác sĩ nói hình như là trầm cảm, là vì rổi loạn lưỡng cực, để lâu dài rất có thể sẽ tự sát…

Rối loạn lưỡng cực!







Thời Ngọc Minh cảm giác sống lưng phát lạnh.

Tiên sinh ngày hôm qua nói với cô, cái bệnh này đến thời điểm nghiêm trọng nhất, rất có thể sẽ khiến hình thành tính cách khác biệt, hoặc là tự sát.







Anh ta cũng không chịu được bệnh này.

Tiêu Hào chỉ là một đứa bé năm tuổi thì làm sao mà chịu cho nổi?







“Ngọc Minh, Ngọc Minh chúng ta nên làm gì bây giờ đây?” Thẩm Như Ý lo lắng: “Hay là chúng ta cũng đi ra ngoài tìm đi?”

Thời Ngọc Minh cưỡng ép mình tỉnh táo lại: “Tìm nhất định là phải tìm, viện trưởng, báo cảnh sát chưa?”







“Báo rồi, nhưng chúng ta nơi này xa xôi, cảnh sát chạy tới cũng cần thời gian.”

Thời Ngọc Minh gật đầu một cái, báo cảnh sát rồi là tốt, ít nhất cảnh sát có thể kiểm tra camera an ninh, có thể có chút đầu mối tìm được cậu bé.








Bây giờ là ba giờ chiều, cách lúc Tiêu Hào mất tích khoảng ba giờ.

Cậu bé chỉ là một đứa trẻ con, đi không xa.







Ting tỉng ting…

Tin nhắn được gửi đến.







“Đừng gấp, anh cho người hỗ trợ tìm”

Là tiên sinh!







Cô lập tức gọi lại, anh ta gần như bắt máy ngay lập tức.

“Ngọc Minh?”







“Tiên sinh! Nếu như anh có thể biết rõ hành tung của em vậy thì anh có phải cũng biết Tiêu Hào đi đâu rồi không?”

“.. Em đừng vội, người của anh đã qua đó hỗ trợ rồi”







“Anh cũng không biết sao?”

“ừ”







“Vậy hành tung của em làm sao mà anh biết được?”

“Một nửa là đoán, một nửa là dựa vào Chu Dương” Anh ta nói: “Dựa vào hiểu biết của anh về em, thì anh có thể đại khái đoán ra được.







Chu Dương luôn ở bên cạnh em, thay anh trông nom cho em”

Thời Ngọc Minh đã không kịp bàn luận những thứ này, cô khẩn cấp hỏi: “Tiên sinh, em có thể hỏi anh một câu không?”







“Dĩ nhiên, em hỏi đi”

“Tiêu Hào cũng bị rối loạn lưỡng cực, giống y như đúc với căn bệnh ban đầu của anh. Thế nên em muốn hỏi một chút. Nếu như anh hoàn toàn tuyệt vọng, mất đi trụ cột tinh thần duy nhất, dưới tình huống đó, anh… Sẽ đi đâu?”







Tiên sinh trầm mặc.

“Tiên sinh?”







“Sẽ nghĩ hết cách để đi chết.’ Anh ta nói: “Uống thuốc ngủ, hoặc là đi ra giữa đường, hay hoặc là bất kỳ phương thức nào khác để nhanh chóng kết thúc nỗi đau khổ này: Thời Ngọc Minh tỉnh táo phân tích: “Tiêu Hào vẫn luôn ở trong viện mồ côi, không thể nào lấy được thuốc ngủ, nơi này hẻo lánh, trên đường xe cũng không nhiều, cho nên cũng không có khả năng lắm… Còn có cái gì khác không?”

“Anh suy nghĩ một chút…”







Trong điện thoại chỉ còn truyền tới tiếng hít thở càng lúc càng kích động của anh ta.

“Tiên sinh…







“Ừ, anh đây”

“Thanh âm của anh là sao thế?”







“Không sao, chỉ là mới vừa thử bắt chước một chút, nếu như em rời khỏi anh, anh sẽ nghĩ làm thế nào, cho nên… Có chút không khống chế được tâm trạng” Tiên sinh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: “Ngọc Minh, gần viện mồ côi có sông ngòi gì không?”

Sông?







Viện trưởng lập tức đáp một tiếng: “Có! Đi về phía đông, cách đó không xa có một con sông nhỏ!”

Tiên sinh dường như nghe được lời viện trưởng, trong giọng nói lại hơi thổn thức: “Đi đến đó tìm đi, nhanh lên!”







Thẩm Như Ý dường như là nhấc chân chạy, viện trưởng cùng Thời Ngọc Minh theo sát phía sau.

194-1-neu-yeu-anh.jpg








Thời Ngọc Minh ngồi xuống ở bên người Tiêu Hào, lấy tay dò xét dò hơi thở của cậu bé, vẫn còn có chút hô hấp yếu ớt “Như Ý, đặt cậu bé xuống.”

“ùn “Gọi cấp cứu, ngay lập tức!”







“Được được được, mình gọi ngay đây!”

Cô đem hai tay đặt chung lại một chỗ, để lên trên ngực Tiêu Hào, ấn một cái lại một cái.







Viện trưởng ở bên cạnh rơi nước mắt: “Ông trời ơi, đứa bé này lại thật… Cậu bé mới năm tuổi thôi mài”

“Hộc… Khụ, khụ, khụ..” Tiêu Hào đột nhiên nôn ra một búng nước, bắt đầu ho kịch liệt.







“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”
Chương 195: Số mệnh ràng buộc phải ở bên nhau

Đôi mắt nhảm chặt của Tiêu Hào hơi run một chút, rồi chậm rãi mở ra.







Một giây thấy Thời Ngọc Minh kia, trong nháy mắt nước mắt dâng lên: “Cô…

Tiêu Hào và nhóc Dương tuổi không cách nhau mấy, hơn nữa đều là hai đứa bé khôn khéo hiểu chuyện, lại cũng giống nhau ở chỗ số mệnh trắc trở, lúc nghe được giọng nói yếu ớt của cậu bé gọi một tiếng “dì” kia, Thời Ngọc.







Minh cảm giác tim mình cũng bị bóp nghẹt một chút.

Cô cẩn thận ôm Tiêu Hào vào trong ngực, dùng ống tay áo lau đi nước trên khuôn mặt cậu bé, giọng ôn tồn dỗ dành: “Cô tới rồi đây, không phải sợ, được không?”







Tiêu Hào ở viện mồ côi ít lâu, tóc cũng đã dài ra một chút, bị nước làm ướt dính hết vào, dán lên trên mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn được Thời Ngọc Minh mới vừa lau khô rất nhanh lại bị nước mắt lã chã làm ướt. Lúc này đã không phân rõ rốt cuộc là nước sông hay là nước mắt nữa rồi.
QC

Sắc mặt đứa bé tái nhợt, so với lần đầu gặp đã gầy đi một vòng lớn, dưới mắt cũng có quầng thâm mệt mỏi, sớm đã không phải là đứa bé ngoan ngoãn đứng ở cửa bệnh viện chờ mẹ lúc ban đầu nữa.







Nụ cười trên mặt cậu bé biến mất.

Tinh thần phấn chấn, sức sống của cậu bé cũng theo việc mẹ mình rời đi mà biến mất hầu như không còn.







Hoặc giả có liên quan đến việc cô cũng là một người mẹ, Thời Ngọc Minh cảm thấy đau lòng khôn nguôi, ôm chặt cậu bé, nhỏ giọng trò chuyện cùng cậu bé: “Cô đưa cháu đi thay bộ quần áo mới được không? Trên người ướt nhẹp dễ bị cảm lắm”

Ánh mắt của Tiêu Hào giật giật, từ trên người cô đần dần chuyển đi, nhìn về phía con sông nhỏ cách đó không xa kia, sau đó chợt vùi đầu vào trong ngực cô, giống như là một con đà điểu nhỏ bị hoảng sợ: “Cô, cháu không muốn gặp người khác, ta không muốn thấy bọn họ “Được được được, đừng khóc nào. Vậy chỉ có cô với cháu thôi nhé, được không?”







195-neu-yeu-anh.jpg


Tiêu Hào đem mặt chôn ở trong ngực như cũ cô, lắc đầu một cái: ‘Không có, mẹ nói cho cháu, con trai phải kiên cường.”







“Thật ra thì, thi thoảng không kiên cường cũng được mà”

Tiêu Hào chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong ngực cô: “Có thật không?”







Thời Ngọc Minh gật đầu: “Thật chứ. Cháu nghĩ xem, con người sinh ra đã có hỉ nộ vui vẻ thì cười, thương tâm thì khóc. Đây là quyền lợi của mỗi một con người. Mẹ muốn cháu kiên cường là bởi vì mẹ thấy cháu khóc mẹ cháu sẽ rất buồn. Tiêu Hào cũng không muốn để cho mẹ mình buồn, có đúng hay không?”

Dưới sự trấn an của Thời Ngọc Minh, tâm trạng của Tiêu Hào ổn định ít nhiều: “…Mẹ đã bỏ cháu đi rồi. Cô ơi sau này cháu sẽ là một đứa bé không có mẹ.”







“Sẽ không đâu. Mẹ cháu nhất định đang dõi theo cháu ở một hành tinh khác đấy: “Một hành tỉnh khác?”

“Đúng, cháu nên biết là, Trái đất chẳng qua là một hành tinh nhỏ bé trong vũ trụ mà thôi. Trừ Trái đất ra còn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều những hành tinh khác. Mẹ cháu chẳng qua là rời khỏi Trái đất để đến những hành tỉnh khác mà thôi.”







“Vậy… Mẹ ở hành tinh nào ạ?”

“Ở hành tinh lớn nhất, sáng nhất trên kia.







Buổi tối cô sẽ dẫn cháu đi xem, có được không?”

“Được ạ!” Mắt của Tiêu Hào sáng rực lên: “Cô, cháu có thể đến hành tinh đó tìm mẹ.







được không ạ?”

“Bây giờ tạm thời vẫn chưa được” Thời Ngọc Minh nói: “Có điều bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển nhanh như vậy, nói không chừng sau này sẽ phát minh ra phi thuyền vũ trụ rồi”







Tiêu Hào căn môi, gần như là gào thét nói: “Nhất định sẽ có! Chờ khi đó, cháu sẽ lái phi thuyền vũ trụ đi tìm mẹ”

“Được, vậy lúc cháu đi nhớ gọi cô”







“Cô cũng phải đi sao?”

“Ừ. Bố của cô cũng đến hành tinh đó rồi, cô cũng rất nhớ, rất nhớ ông ấy”







Ánh mắt Tiêu Hào nhìn cô rất nhanh trở nên nhu hòa, tay nhỏ bé vỗ lên một cái ở mu bàn tay cô, hết sức hiểu chuyện, an ủi: “Được, lúc cháu đi nhất định kêu cô theo, chúng ta cùng đi”


Thời Ngọc Minh hơi nở nụ cười: “Được”







“Cô ơi…”

“từ?







“Cháu làm gì, mẹ cũng có thể thấy sao?”

“Dĩ nhiên, mẹ vẫn luôn ở trên hành tinh đó để quan sát cháu đấy. Mỗi ngày cháu ăn gì, ăn no hay không, có giúp bạn nhỏ khác hay không, có học giỏi hay không, mẹ cháu đều biết”







Tiêu Hào bĩu bĩu môi: “Vậy cháu… Nhảy xuống sông, mẹ cũng biết sao? Cô ơi, là mẹ nói cô đến cứu cháu sao?”

Thời Ngọc Minh do dự một chút, vẫn gật đầu: “Đúng, mẹ biết cháu gặp nguy hiểm, cho nên kêu cô tới “Đã gây phiền cho cô rồi” Tiêu Hào rũ cái đầu nhỏ, hết sức áy náy: “Nhưng mà cháu cũng buồn bã làm, ngày nào cháu cũng nhớ mẹ hết. Nhưng cháu biết, mẹ không về được”







Thời Ngọc Minh ôm chặt cậu bé, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu bé một cái: “Tiêu Hào, mẹ cháu cũng không bỏ cháu được.

Nhưng mẹ cháu cũng không thể nào nhìn cháu khổ sở buồn bã như vậy được. Cho nên, cháu phải cố gắng vui vẻ sống, như vậy, mẹ cháu thấy được cũng sẽ cảm thấy an lòng. Mẹ cháu sẽ ở hành tinh xa xôi kia chờ cháu đi tìm.”







“Cô ơi, cháu buồn ngủ…

Ở trong ngực người quen, Tiêu Hào rốt cuộc buông xuống phòng bị toàn thân, mấy ngày nay cậu bé đã gầy hẳn đi, mệt mỏi không chịu nổi, lúc này yên tâm, cơn buồn ngủ tấn công tới, đã sắp không nhịn được.







Thời Ngọc Minh ôm cậu bé vào lòng xoa xoa: “Buồn ngủ thì đi ngủ, cô ôm cho cháu ngủ nhé Cậu bé trong ngực lạnh như băng dần dần có chút hơi ấm, hô hấp cũng dần dần bình ổn.

“Lời nói dối có thiện ý, có lúc mới là phương thức giải quyết thích đáng nhất”







Thời Ngọc Minh ngẩng đầu một cái, phát hiện không biết lúc nào tiên sinh đã tới.

Anh ta đứng ở sau lưng cô, thân thể cao lớn giúp cô ngăn trở gió mạnh vùng ngoại ô.







Gần đây anh ta hình như rất thích màu đen, mặc cả người một thân quần áo đen thui.

“Tiên sinh, anh đến đây lúc nào?”







“Được một lúc. Tiên sinh nghiêng người qua: “Để anh ôm giúp cho một chút. Trẻ con ở tuổi này đã có sức nặng rồi, em nghỉ một lát đi”

Cánh tay Thời Ngọc Minh đã tê dại rồi, nhưng cô có chút bận tâm sẽ đánh thức Tiêu Hào khó khăn lắm mới ngủ được.







Nhưng tư thế ôm trẻ con của tiên sinh rõ ràng rất thành thạo, thời điểm nhận lấy Tiêu Hào từ trong ngực cô, động tác êm ái trước đó chưa từng có.

Anh ta chỉ có thể dùng cánh tay phải, cánh tay trái vô lực rũ xuống như cũ, nhưng dù chỉ một cánh tay nhưng cũng ôm hết sức dễ dàng cùng vững vàng.







Nhìn Tiêu Hào ngay ngắn nãm ở trong ngực hắn, một mực ngủ ngoan, Thời Ngọc Minh mới yên tâm, vẫy vẫy cánh tay đau nhức.

“Tiên sinh xe của anh đâu?” Thời Ngọc Minh nói: “Gần đây làm sao đột nhiên thích đi xe gắn máy rồi?”







Phong Đình Quân cười khẽ: “Đều bán hết rồi, chúng ta đã sắp rời đi, thừa dịp còn sớm xử lý xong những thứ này, chờ chuyện của em bên này giải quyết xong thì chúng ta sẽ đi ngay lập tức.”

“Chẳng trách gần đây anh thật giống như biến thành một người khác vậy”







“Có không?”

195-1-neu-yeu-anh.jpg








Thời Ngọc Minh thế nhưng lắc đầu: “Không phải là bởi vì cái này, trước kia em cũng cho là như vậy, nhưng mãi cho đến khi anh bị thương ở cánh tay em mới rốt cục nghĩ tới, anh so với một người thật cũng không có quá nhiều khác biệt. Thậm chí, hai người khá là giống nhau…

“Ai?”







Thời Ngọc Minh rạng rỡ cười một cái: “Phong Đình Quân. Gần đây em thường hay nẵm mơ. Năm mơ thấy những chuyện đã xảy ra trước kia giữa em và anh ta. Anh có mấy câu nói, thần thái, cách làm, cũng rất tương tự với anh ta. Dĩ nhiên, em đang nói là anh ta khi chưa gặp biến cố làm cho thay đổi. Em gần đây cũng đang hồi tưởng, có thể là sự kiện kia là đả kích quá lớn đối với anh ta, cho nên mới khiến cho tính cách anh ta đại biến. Từ một người vốn là ôn nhu bao dung, trở nên một người toàn thân chỉ là oán hận”


------c
Chương 196: Cuộc sống của cô ấy sẽ rất rất tốt

Sắc mặt của anh biến đổi: “Ngọc Minh, anh cũng chỉ là anh thôi”







“Em biết, em biết rồi.”

Phong Đình Quân khẽ cười khổ một tiếng.







Đúng vậy, em biết.

Em biết anh là tiên sinh, em cũng biết…







Em mãi mãi không tiếp nhận Phong Đình Quân thêm một lần nữa.
QC

Như vậy cũng được.







Để Phong Đình Quân chết tại ngày đó sáu năm trước đi.

Mấy chục năm từ nay về sau, anh chỉ là tiên sinh, tiếp tục sống với thân phận như vậy, yêu thương cô, bù đắp cho cô, cùng cô trải cô quãng đời còn lại.







Còn cái gì không vừa lòng?

Trời cao đã rất nhân từ với anh rồi.







Bị tổn thương nhiều nhất vẫn là Ngọc Minh của anh, chỉ có cô.

“Tiên sinh, sau này Tiêu Hào trưởng thành, biết em lừa nó, nó có hận em không?”







“Vậy nếu như sau này em cũng đã trưởng thành, biết anh lừa em, em có hận anh không?”

Thời Ngọc Minh quay đầu lại, chớp mắt nhìn: “Anh đang nói đến chuyện cánh tay bị thương sao? Thật ra vừa nhìn cánh tay của anh đã không phải tai nạn xe cộ gì, em có thể nhìn ra được. Nhưng là đây lời nói dối có thiện ý của anh, không muốn để cho em lo lẳng, em có thể hiểu được nên sẽ không hận anh”







“Ý của em là, chỉ cần là lời nói dối có thiện ý thì em sẽ không hận ta, đúng không?”

“Chắc là vậy” Thời Ngọc Minh cười cười: “Còn phải xem anh lừa em cái gì, nếu như là chuyện rất quan trọng… Em cũng không biết ai có thể nói rõ ràng chuyện sau này”







“Chuyện gì được tính là rất nghiêm trọng?”

Thời Ngọc Minh suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy hơi an tâm: “Trừ khi… Anh đã từng kết hôn rồi?”







“Anh..”

“Anh đã từng kết hôn rồi sao?”







Từng kết hôn Cũng là với em.

Nhưng đã xa cách rồi Thời Ngọc Minh vốn chỉ định trêu chọc và đùa giỡn với anh, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tiên sinh hình như đang đấu tranh, ý cười cũng chầm chậm biến mất: “Tiên sinh, anh thật sự… đã từng kết hôn rồi?”







“,Ngọc Minh, anh đồng ý sẽ không lừa em: “Vậy nên?”

Tin tức này khiến Thời Ngọc Minh hoảng hốt mấy giây.







Đầu óc của cô trống rỗng, tin tức bất ngờ xuất hiện tin tức làm cô hơi mơ hồ, đã một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại “Cái đó.. Cái đó… Không phải anh đã nói là anh đã thích em từ rất lâu sao..”

“Đúng vậy, Ngọc Minh, người anh thích cho đến bây giờ chỉ có em, anh không lừa em”







“Vậy anh và vợ trước của anh kết hôn bởi vì nguyên nhân khác sao? Hôn nhân thương nghiệp? Giống như Như Ý lúc đó, là vì phải làm chuyện khác nên phải giữ thân phật có chồng? Bây giờ cô ấy đang ở đâu, cô ấy có yêu anh không? Cô ấy còn có thể quay về tìm anh không?”

Những câu hỏi liên tiếp làm lòng Phong Đình Quân lấp kín bởi tâm trạng phức tạp.







Anh cố gắng làm giọng mình dịu dàng lại, giải thích cho cô từng cái một: “Cô ấy cũng ở thành phố Hòa Vân, nhưng.. Cô ấy không yêu anh, cũng không bao giờ quay về tìm anh”

Thời Ngọc Minh nhẹ gật đầu: “Vậy xem ra đích thật là hôn nhân thương nghiệp.”







Bây giờ tình hình của cô ấy thế nào, có mối tình nào khác chưa?”

196-neu-yeu-anh.jpg








“Em cũng để ý sao?”

“Có một chút” Thời Ngọc Minh cong cong môi lên, nhanh chóng khôi phục ý cười: “Nhưng mà em cẩn thận suy nghĩ, em cũng đã từng kết hôn, hơn nữa còn có con, tính như vậy vẫn là anh chịu thiệt thòi.”







Thấy cô bày ra nét mặt tươi cười, sắc mặt Phong Đình Quân thần sắc cũng buông lỏng một chút: “Anh không chịu thiệt thòi, anh là người may mắn nhất”

Khi trở lại cô nhi viện, viện trưởng đã dọn dẹp căn phòng đặc biệt xong, Thẩm Như Ý lần đầu tiên thấy diện mạo của tiên sinh, cả người đều sợ hãi, kéo tay cô, suýt chút nữa là hoảng sợ gào thét: “Má ơi, đây cũng quá giống rồi! Gen thần kỳ như vậy sao? Nếu như cậu không nói thì mình hoàn toàn không biết được đây là người khác, đây chính là bản sao sống của Phong Đình Quân mài”







Thời Ngọc Minh nói: “Thật ra ở chung lâu sẽ nhận ra sự khác biệt giữa hai người họ, cậu cẩn thận nghe sẽ thấy giọng nói của bọn họ không giống nhau lắm”

Cách đó không xa, Phong Đình Quân ôm Tiêu Hào vào bên trong căn phòng, cẩn thận từng li từng tí đặt lên giường, nói với viện trưởng hai câu đơn giản để hiểu rõ một chút về tình hình của Tiêu Hào.







Thẩm Như Ý dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lảng nghe: “Ồ, cậu nói rất đúng, giọng nói của tiên sinh khàn khàn hơn một chút”

“Đúng vậy”







“Vời lại nhìn tiên sinh đứng đắn hơn nhiều, vừa nhìn đã biết là vai chính diện”

Thẩm Như Ý này luôn luôn những tính từ rất kì lạ.







Thời Ngọc Minh buồn cười:”Cậu cho rằng đang quay phim truyền hình à? Lại còn vai chính diện cơ”

“Mình không nói mò mà, Thời Ngọc Minh, mình nói với cậu, cậu còn nhớ rõ sinh nhật lần đó của mợ cậu không, lần đầu tiên mình nhìn thấy Phong Đình Quân ở nhà cậu, nói thế nào nhỉ, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng cảm giác lông mày cứ luôn vặn lấy, khắp người khiến cho người ta có một loại cảm giác rất vặn vẹo, nhìn cũng rất rầu rĩ giống như có tâm sự thầm kín, tóm lại là mặt mũi đều là không vui.







Nhưng hôm nay nhìn thấy tiên sinh, mình mới nhận ra mặc dù đường nét giống nhau, nhưng mặt mày tiên sinh giãn ra, tỏa ra hơi thở chính trực”

“Thật vậy không? Cậu vừa đã nhìn ra nhiều điều như vậy “Cũng không đúng” Thẩm Như Ý đắc ý nhíu mày: “Ôi trời, cậu nói xem, hai anh em bọn họ cũng thật thú vị, nhiều năm như vậy mà lại không quen biết nhau”







Cái này thì Thời Ngọc Minh cũng không rõ lắm “Có thể là khi còn bé đã xảy ra ít chuyện gì đó, chúng ta cũng không biết, nhưng là khúc mắc rất lớn đối với tiên sinh”

“Vậy à, nhưng mà như bây giờ cũng rất tốt.







Được rồi Ngọc Minh, mình đi tìm Lục Hào, anh ấy giúp mình liên hệ với bác sĩ tâm lý tốt nhất toàn thành phố đến khám bệnh cho Tiêu Hào, sẽ đến ngay lập tức”

Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên ở bên ngoài cô nhi viện.







Xe từ từ dừng lại ở cửa ra vào, một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi từ trên šc mắt một cái làm xe bước xuống, cả đời mặc áo khoác trắng, trong tay còn mang theo hộp thuốc.

Thẩm Như Ý nhanh chóng chạy tới: “Là bác sĩ Triệu sao?”







“Đúng vậy, cô chính là cô Thẩm?”

“Không sai không sai, là tôi là tôi, bác sĩ, lần này phải nhờ ông, nơi này có một cậu bé năm tuổi được chuẩn đoán là… cái gì mà rối loạn hai cực, những danh từ đó tôi nghe cũng không hiểu, nhưng bệnh này trông có vẻ rất nghiêm trọng, cậu bé đó ngày hôm nay đã một mình chạy đi nhảy sông tự tử!”







Bác sĩ khẽ gật đầu: “Rối loạn lưỡng cực, chứng trầm cảm và chứng nóng nảy ức chế thay phiên nhau xuất hiện, khi phát bệnh không thể khống chế được cảm xúc của mình, hơn nữa nếu như uống thuốc khống chế muộn sẽ dễ dàng xảy ra chuyển biến xấu, dẫn đến những hậu quả không thế tưởng tượng nổi.”

“.. Tự sát sao?”







“ Có thể, cũng có khả năng sẽ sinh ra những ảnh hưởng khác tới tâm lý và tinh thần”

“Trời ạ.. Bác sĩ, ông mau đi xem cậu bé kia một chút đi, nó còn nhỏ như vậy sao có thể quyết định tự sát được, làm tôi đau lòng chết đi được”







“Được được được, cô Thẩm đừng nóng ội, tôi đi xem bệnh tình trước, bệnh này uống thuốc là có thể ổn định, không phải bệnh nan % “Được được..” Thẩm Như Ý ân cần xách đồ giúp bác sĩ: “Tôi giúp ông xách đi, số phận của đứa bé này rất đáng thương, ông nhất định phải cố gắng hết sức giúp nó nhé..”

Thẩm Như Ý dẫn đường cho bác sĩ đi thẳng đến phòng của Tiêu Hào, Thời Ngọc Minh cũng vội vàng đi theo sau.







Tiêu Hào đã tỉnh, ngơ ngác ngồi trên giường của trẻ em, ánh mắt có hơi trống rỗng.

Tiên sinh đứng ở bên cạnh cậu bé, đang cúi đầu nói với cậu bé thứ gì đó.







Lúc đứng lên suýt nữa là không cẩn thận đụng phải Thẩm Như Ý.

“Ôi”







196-1-neu-yeu-anh.jpg


Phong Đình Quân nhân cơ hội này đi từ trong nhà ra, rời khỏi tâm mắt của bác sĩ.







Bác sĩ Triệu này…

Ông ta biết rõ hơn so với bất kì ai đang có mặt tại đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK