“Cái này à, còn phải hỏi mẹ con”
Hai bố con, mặt mũi giống nhau, ánh mắt trông mong như: nhau cùng nhìn về phía cô, nhìn đếnThời Ngọc Minh có chút luống cuống.
Cũng may phòng khách sạn này có 3 phòng ngủ, Tôn Uyển Hà mang theo Minh Nguyệt ngủ một phòng, hai bố con ngủ một phòng, cô cũng coi như là có chỗđể đi.
… Hai người không nên ầm ĩ quá muộn, tôi đi phòng khách”
Vừa mới quay người, đã bị anh kéo cổ tay.
Thời Ngọc Minh cau mày xoay người lại:“Làm sao vậy?”
Cái tay không bị thương kia của Phong Đình Quân ôm con trai, tay kia kéo cô lại. Nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác dầm mưa, cánh tay anh đau dữ dội, căn bản không dùngđược nhiều sức.
Thật ra anh cũng không định dùng nhiều sức.
“Đừng đi phòng khách, cùng nhau ở với con trai, có được không?”
Trong ánh mắt Thời Ngọc Minh lóe lên vẻ dò xét.
Phong Đình Quân tiếp tục giải thích: “Anh không có ý gì khác, chỉ muốn cho con được trải nghiệm qua tất cả một lần”
“Đi thôi, có con traiở đây, anh cũng không thể làm gì em mà”
“Anh còn có một tin muốn nói cho em biết, về xét nghiệm tương thích…”
Thời Ngọc Minh chợt ngẩng đầu, lại nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay anh, chống lại ánh mắt đầy cầu khẩn của con trai, đúng là vẫn không đành lòng, hơn nữa tin tức về xét nghiệm tương thích, cô căn bản không thể bỏ qua!
Phong Đình Quân nhẹ nhàng nở nụ cười, một tay ôm con trai, một tay năm taycô, cùng đi vào phòng ngủ.
Nói là phòng ngủ, thực ra cũng chỉ là một phòng ngủ mà thôi.
Bên trong trừ một cái giường cùng một cái tủ đầu giường ra thì không có gì nữa.
Phòng số 0826 khác với phòng số 1231, 0826 chỉ là phòng bình thường, gian phòng nhỏ hơn phòng 1231 không ít, cơ bản cũng chỉ có thể thực hiện chức năng cơ bản nhất mà thôi.
Như phòng tắm vừa rồi, thực ra cũng nhỏ hơn phòng 1231 một nửa, càng không nói đến căn phòng tắm lớn của nhà họ Phong, ở đây ngay cả loại thấp cũng không tính.
Cô ở quen phòng nhỏ khu nhà Hoa Tường Vi, không cảm thấy có cái gì, nhưngPhong Đình Quân cả đời chưa từng bị loại ấm ức này, sao có thể thấy qua căn phòng khó coi như vậy?
Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng nói: “… Nơi này nhỏ một chút, không thể so với phòng củanhà họ Phong, giường cũng bé, anh chịu khó đêm nay”
“Không sao, phòng bé một chút cũng làm lòng người yên tâm hơn chút”Phong Đình Quânđặtcon trai lên giường, ngồi chồm hổm dưới đất giúp cậu bé cởi dép bò sữa nhỏ ở chân, lại thuần thục giúp cậu bé mở chăn, chờ cậu nhóc kia lăn vào trong chăn, anh mới đắp chăn xuống, vừa vặn trùm kín con trai Động tác nước chảy mây trôi, thoạt nhìn như là đã làm nhiều lần nên quen thuộc.
“.. Trước đó anh cũng chăm sóc trẻ con à?”
Phong Đình Quân phủ nhận: “Không, anh chỉ làm vậy với con trai anh”
“Vậy anh… Thoạt nhìn còn rất điêu luyện”
“Có lẽ là sau khi làm bố thì không học tự thành?”Phong Đình Quân cười khẽ: “Anh cũng hiểu được hình như mình có thiên phú trong việc chăm sóc trẻ nhỏ đấy”
Lần này, đổi lạiThời Ngọc Minh nói không ra lời.
Chăm sóc tốt con trai, Phong Đình Quân lại nhìn về phía cô, Thời Ngọc Minhgiống như bị phỏng, vội vã tự mình chạy lên giường, vén chăn lên nằm ở bên kia con trai, nhìn giống như thỏ chạy.
Nhìn Thời Dương cũng hơi há to miệng: “Mẹ, mẹ… Biết võ à”
Mặt của Thời Ngọc Minh hơi nóng lên: “Không có, mẹ chỉ thấy hơi lạnh, muốn nhanh vào trong chăn cho ấm”
“Ô! Thời Dương nói rồi dịch về phía cô, ôm lấy cánh tay của cô: “Bố, bố cũng mau lên đây nha, cho mẹ ấm áp!”
Thời Ngọc Minh còn tưởng rằng con trai tới gần cô là muốn làm mình ấm lên, kết quả không nghĩ tới cậu nhóc này này vậy mà lại bảoPhong Đình Quân qua đây?
Cô liên tục từ chối: “Không cần không cần, đắp chăn rất nhanh thì ấm, bây mẹ không lạnh nữa”
“Ừm, con biết rồi”Phong Đình Quân chậm rãi lên giường, nằm ở phía bên kiacon trai, không nói câu gì.
Dù sao cũng là tình nghĩa cùng nhau lớn lên, trong hơn mười năm gặp gỡ, thói quen sinh hoạt của đối phương, yêu thích căm hận, còn có lúc này đang nghĩ gì trong đầu, sớm đã thành quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Mặc dù giữa hai người vượt qua năm năm dài đằng đãng ly hôn, cũng qua ba năm sống ở đất khách không liên lạc chút nào, thế nhưng thói quen luôn luôn rất đáng sợ, có thể dễ dàng bại lộ nội tâm của mình không thể nghi ngờ.
Phong Đình Quân biết lo lắng của cô, mà cô cũng biết, Phong Đình Quân không vạch trần lo lắng của cô.
Bọn họ gần như là phối hợp ăn ý, phối hợp không chê vào đâu được, thế nhưng trong lòng đều hiểu rõ ràng.
Loại cảm giác này…
Thời Ngọc Minh không quá thoải mái.
Giống như mình là một người trong suốt, có thể dễ dàng đã bị anh nhìn thấu rõ ràng.
Nhưng dường như Phong Đình Quân không chút nào để ý đoạn ăn ý cùng xấu hổ nho nhỏ này, đã chuyển trọng tâm câu chuyện: “… Muốn nghe chuyện gì nào?”
Tinh thần Thời Dương tỉnh táo: “Con muốn nghe… lron Man đại chiến Tôn Ngộ Không! Bố, con chỉ muốn biết là anh hùng siêu cấp nước chúng ta lợi hại hơn, hay làanh hùng siêu cấp nước ngoàilợi hại hơn”
“Nếu như vậy chắc chắn là chúng ta lợi hại rồi. Tôn Ngộ Không té ngã một cái có thể cách xa vạn dặm, lron Man còn phải bay, Tôn Ngộ Không đã giãm yêu quái ở trên mặt đất dập đầu nhận sai với Đường Tăng, Iron Man có khi còn chưa chạy tới: Một người hỏi vô nghĩa, một người đáprất có trật tự.
Ở trong lòng Thời Ngọc Minhnói thầm một câu ông nói gà bà nói vịt.
“Bố ơi, vậy Iron Man cùng Ultraman ai lợi hại hơn?”
“Ừm… Bố nghĩ chắc là Iron Man, dù sao quái thú đánh với Ultraman thoạt nhìn đều đần độn, mà đối thủ của Iron Man lại thông minh hơn chút”
“Vậy Iron Man cùng Poseidon ai lợi hại hơn?”
“Con còn biết Poseidon à?”
“Dạ. Thời Dương nói: “Poseidon là thần biển, biết bơi, Iron Man không bơi được?”
Phong Đình Quân g trong biển, có khi còn bị rỉ”
“Ha ha ha con biết con nói không sai mà, trước đó lúc ở trường học Bob còn vẫn luôncãi với con, nói Poseidon lợi hại : “Có lý, nếu là Iron Man đi vào hơn. Thế nhưng bố của con cũng là siêu cấp anh hùng mà, hẳn là rất quen với bọn họ đúng không? Con hỏi gì bố đều biết, chờ trở về con sẽ chính miệng nói cho cậu ấy biết, con mới là đúng.”
Phong Đình Quân hỏi: “Con muốn quay lại nước ngoài Thời Dương yên tĩnh trở lại, lắc đầu: “… Cũng không phải rất muốn, con chỉ muốn cùng bố mẹ còn có em gái bà ngoại cùng một chỗ, mọi người ở đâu thì con ở đó.”
“Thế nhưng bố luôn luôn bề bộn nhiều việc, trước đây đều là vừa đi là chừng mấy ngày, lúc này vừa đi là hơn ba năm, bố, ở trong trường học bọn họ đều nói con khoác lác, nói con căn bản không có bố..”
Phong Đình Quân ôm sát con trai: “Lần sau mời bọn họ cùng về nước chơi nhé, bố sẽ sắp xếp”
“Thật ưl”
“Thực sự, đã lúc nào bố lừa con chưa?”
“Âu kê!”
Hai cha con càng nói càng vui vẻ, Thời Dương là một đứa nhỏ hướng ngoại, cho dù ban ngày hay là đêm khuya, chỗ có nó nhất định sẽ không buồn tẻ.
Phong Đình Quân đang hỏi nó cuộc sống ở nước ngoài cùng hiểu biết, muốn hiểu thêm về cuộc sống cùng thói quen của nó, Thời Dươngđều trả lời từng câu, thậm chí còn chưa hỏi đã trả lờinói hết ra chuyện sinh hoạt ở nước ngoài.
Thời Ngọc Minh nghe nghe lại có chút rơi vào mơ hồ.
Trong mông lung, dường như nghe được tiếng điện thoại di động của anh rung lên, sau đó anh cầm điện thoại di động ra bên ngoài ban công nghe điện thoại.
Trong phòng ngủ một lần nữa an tĩnh lại.
Thời Dươnglăn lộn hơn nửa đêm, cũng đã liên tục ngáp, vùi ở tay cô nặng nề ngủ.
Phong Đình Quân đi tới ban công, quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên giường lớn trong phòng, Thời Ngọc Minh cùng Thời Dương đều an tĩnh ngủ.
Anh đốt một điếu thuốc, mới nhấn nút trả lời.
“Chú Hình, sao đã trễ vậy còn gọi tới?”
Ông chủ Hình hỏi: “Đêm nay cháu không ở công ty tăng ca à? Trước đó chú cũng đã gọi cho cháu, cho tới bây giờ cháu chưa từng nói qua muộn”
Phong Đình Quân hít một hơi thuốc, nhả ra làn khói màu trắng: “Không có, đêm nay có chút trở ngại”
“Bây giờ cháu ở đâu?”
“Khách sạn”
“Cùng cái cô Ngô kia à?”
“Không có, cháu đã hoàn toàn chia tay với cô Ngô, cháu cũng không phải loại người như vậy”
Ông chủ Hìnhdường như rất hài lòng với câu trả lời của anh: “Đình Quân, thực ra cháu có thể sớm một chút hiểu ra là tốt nhất, phụ nữ ấy mà, chỉ có thể là chướng ngại vật trên sự nghiệp của cháu, không có bất cứ tác dụng gì, còn có thể liên lụy cháu. Phụ nữcàng xinh đẹp thì càng nguy hiểm. Cái cô Ngô này tướng mạo bình thường, gia thế cũng bình thường, tính cách càng không có gì đặc biệt, cháu muốn kết hôn vớicô ta, chú không nói gì, nhưng trong lòng cháu cũng phải hiểu rõ, cháu lấy cô ta chỉ là vì đạt thành hợp tác cùng đá quý Châu Phi, từ nay về sau tập đoàn Phong Khởi lũng đoạn tất cả đá quý Châu Phi khai thác ra ngoài, đây mới là mục đích cuối cùng của chúng ta”
Phong Đình Quân nhẹ nhàng “Ừ”một tiếng: “Cháu đều biết”
“Vậy bây giờ cháu định làm thế nào? Chia tay với cô Ngô, dự ánchuẩn bị hợp tác phải làm sao? Dường như đối phương cực kỳ khăng khăng với thân phận vợ của cháu”
“Cháu còn có cách khác/Phong Đình Quânnói: “Chú Hìnhchú yên tâm, chú giao tất cả đều gia tài vào tay cháu, tín nhiệm cháu như vậy, cháu sẽ không để cho chú thất vọng”
Ông chủ Hìnhbuồn bã thở dài: “Cháucó thể nghĩ như vậy là tốt nhất, Đình Quân, cháu là người thừa kế thích hợp nhất mà chú đã tìm mấy chục năm, tuyệt đối không thể vì chút tình yêu nho nhỏ mà mất đi bản thân mình, nhất là Thời Ngọc Minh, cô ấy.”