Chú Lâm vốn đang bận việc trong nhà bếp, vừa nghe thấy lời này vội chạy qua, một tay xách hai đứa trẻ qua: “Ôi chao ôi, cậu chủ nhỏ của tôi ơi, chuyện này con nít không thể hỏi”
Thời Dương bị kéo mạnh ra khỏi cái ôm của bố, còn có chút ủy khuất: “Tại sao không thể hỏi? Lúc trước bố đi đánh kẻ xấu, sẽ nói với cháu”
Đợi cháu lớn rồi sẽ biết, dù sao bây giờ cũng không thể hỏi”
Tại sao ạ..” Chú Lâm cười khà khà hai tiếng: “Cháu xem bố cháu, có phải rất mệt mỏi không?”
Thời Dương ngẩng đầu lên, tỉ mỉ nhìn mặt Phong Đình Quân, gật đầu: “Hình như là bộ dạng rất mệt, đáy mắt có quầng thâm rồi”
“Vậy con lại nhìn mẹ, có phải mặt đỏ không?”
“Đúng ôi! Mẹ, sao mặt mẹ đỏ vậy!” Thời Ngọc Minh vừa muốn nói chuyện đã bị chú Lâm giành trước. Chú Lâm cười có chút mờ ám: “Đỏ mặt là đúng rồi. Cậu chủ nhỏ, không phải cháu thích ăn chè sao? Chú đã chuẩn bị rất nhiều cho cháu, chúng ta đi ăn chè trước được không?”
Thời Dương hơi ngờ vực, nhưng suy cho cùng vẫn là đứa trẻ, sức hấp dẫn của chè lớn hơn chút.
“Vậy cháu muốn ăn hai bát! Không đúng, bát!”
“Được được được, mấy bát đều được. Minh Nguyệt thì sao, muốn ăn bao nhiêu?”
“Ông Lâm, trong chè có trứng gà không?”
“Đương nhiên có, Minh Nguyệt nhà chúng ta thích ăn trứng gà nhất, ông Lâm nhất định sẽ không quên”
“Vậy cháu cũng muốn ba bát!”
“Được được được, đi, chúng ta đến nhà ăn..” Chú Lâm vất cả đánh lừa hai đứa trẻ đi, lúc quay người lại, nhìn về phía hai cánh tay đan nhau của hai người, vừa vui vẻ vừa cảm động: “Như vậy tốt biết bao, nếu sớm biết canh lê có tác dụng như vậy, tôi và ông chủ sớm đã…” Vừa nói đến canh lê, ba người đều có chút ngại ngùng.
Đặc biệt là Thời Ngọc Minh vẫn là một cô gái, mặt lập tức đỏ hơn.
Hơn nữa thứ này không giải thích được, bảo cô đi nói với chú Lâm bọn họ không xảy ra chuyện gì? Rượu huyết hươu lợi hại như vậy, chú Lâm nhất định không tin, vả lại truyền đến bên ông nội Phong kia, nhất định lại thất vọng một trận.
Bỏ đi, vân là không giải thích.
Cứ để bọn họ cho rằng như vậy đi, dù sao màn kịch này cũng phải diễn tiếp, ông nội Phong cũng có thể vì thế mà vui vẻ một chút.
Phong Đình Quân nhận ra sự ngượng ngùng của cô, đứng về trước một bước, dùng cơ thể mình che cho cô ở phía sau: “Chú Lâm, bận rộn cả ngày ở ngoài mệt quá rồi, tụi cháu lên lầu tắm rửa trước rồi xuống ăn chè”
Đương nhiên chú Lâm đồng ý, cười ha ha: “Được được được, nên vậy. Mệt cả ngày rồi, nên tắm rửa. Ngọc Minh không có quần áo để thay, đã là buổi tối nên chắc là tiệm quần áo cũng đóng cửa rồi” Phong Đình Quân nói: “Để cô ấy mặc đồ của cháu đi, ngày mai nói sau.”
“Cũng được cũng được.” Có lẽ là giao tình của hai người nhiều năm như vậy thật sự quá ăn ý nhau, rõ ràng Phong Đình Quân đứng đưa lưng về phía cô, nhưng lại dễ dàng trở tay tìm tay cô, nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay: “Vậy tụi cháu đi lên trước”
“Được được”
“À, đợi đã..” Đột nhiên Thời Ngọc Minh nghĩ đến một chuyện, vội vàng ngăn anh lại.
Phong Đình Quân dừng bước, quay đầu thấp giọng hỏi cô: “Sao vậy?”
“Em..” Thời Ngọc Minh cắn răng, khẽ giọng nhắc nhở bên tai anh: “Canh…không phải là canh lê hôm qua đấy chứ?”
Phong Đình Quân đột nhiên hiểu thấu mọi chuyệ có chút hoảng loạn, khẽ ho vài tiếng, hẳng giọng nó Lâm”
“Hả, cậu chủ cứ nói đi”
“Món canh tối nay là gì thế?”
“Ồ, là bánh trôi trứng ngâm rượu”
Anh cúi đầu, nhìn cô một cái giống như là lại nói đó không phải canh lê, không sao đâu.
Thời Ngọc Minh lúc này mới yên tâm gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm qua, Phong Đình Quân phải bóp chặt cánh tay thì cơn đau dữ dội mới miễn cưỡng nhịn xuống được, nếu tối nay lại thêm lần nữa, chẳng lẽ phải tiếp tục làm vậy sao?
Vết dao trên tay phải anh rất sâu, nếu cánh tay trái lại vì lý do này mà tái phát vết thương thì đừng nói đến việc lái xe, e rằng anh thậm chí còn không thể làm những công việc bình thường.
Chú Lâm bật cười: “Cậu chủ, Ngọc Minh, hai người yên tâm, trong lòng ông chủ hiểu rõ mà. Món canh lê tối qua liều lượng thuốc hơi lớn một chút, thấy hai người hôm nay về trễ như vậy, lại còn mang theo vẻ mỏi mệt, chắc chắn hôm qua đã bỏ quá nhiều thuốc. Món canh hôm nay chỉ đơn thuần là món súp ngọt mà thôi, ngoại trừ chút đường phèn và mật ong thì không bỏ thêm thứ gì cả” Tâm tư bị vạch trần, Thời Ngọc Minh vô cùng xấu hổ.
Sắc mặt Phong Đình Quân vẫn như bình thường, bình tĩnh nói: “Vậy là tốt rồi, chú Lâm, vất vả cho chú rồi”
“Chuyện này thì có gì vất vả chứ, chỉ cần hai người có thể hòa hợp với nhau, đừng nói chỉ một chén canh lê, cho dù bảo tôi vác bộ xương già này đi hái lê cũng được!”