Trước khi đi, ánh mắt của Hồng Gia Bảo vẫn không ngừng nhìn thẳng vào chai rượu đỏ đầy ắp.
Phong Đình Quân hiểu ý, nói: “Cậu mang chai rượu này đi đi”
“Được rồi! Cảm ơn anh Phong” Ra khỏi cánh cửa của nhà hàng, Hồng Gia Bảo thấy anh không lái xe tới nên mở miệng hỏi: “Anh chờ thư ký tới đón mình sao?”
“Không, tôi sẽ tự đón taxi”
“Hay là để tôi chở anh về? Dù sao đây cũng là chiếc xe mà lúc trước anh thường hay lái, anh không muốn nói lời tạm biệt với nó hay sao?” Phong Đình Quân lắc đầu: “Không cần, ngoài ra, cậu không được nói với bất kỳ ai về chuyện của ngày hôm nay” Hồng Gia Bảo vỗ ngực, kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, tôi không phải là kẻ nhiều chuyện! Chắc chăn tôi sẽ không nói lung tung, vậy tôi đi trước đây!”
“Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại” Hồng Gia Bảo mở chiếc Porche màu vàng ra và nghênh ngang lái đi.
Phong Đình Quân lấy điện thoại di động ra, sau đó anh gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy.
“Chú Hình.”
“Đình Quân? Cháu vẫn khỏe chứ, cũng lâu rồi cháu không có chủ động gọi điện thoại cho chú, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hay sao?”
Phong Đình Quân khẽ mỉm cười một cái: “Xem ra hôm nay chú Hình đã thu hoạch được cái gì rồi, chú gọi điện thoại cho cháu nhưng lại không phải ân cần dạy bảo phải tránh xa phụ nữ và tập trung vào công việc, lại còn cố tình nói giỡn với cháu nữa” Ông cụ Hình cười “ha ha” vài : “Đúng vậy, hôm nay chú bắt được rất nhiều cá, trong đó còn có một con cá thuyền rất hiếm thấy! Sao nào, cháu có muốn đến đây để nếm thử hay không?”
“Được thôi, bây giờ cháu sẽ qua đó.”
Lúc này ông cụ Hình lại có chút ngoài ý muốn: “Cháu thật sự muốn qua đây sao?”
“Thế nào, chú Hình không chào đón cháu à?”
“Làm sao có thể, cháu biết chú vẫn luôn xem cháu như con trai ruột của mình, nếu cháu có thể tới thăm chú thì chú còn vui hơn việc câu được một con cá ấy chứ. Cháu muốn thưởng thức bằng cách làm nào, hấp hay sashimi?”
Phong Đình Quân đón một chiếc xe taxi, sau khi nói địa chỉ căn biệt thự ven biển của ông cụ Hình cho tài xế thì anh mới chậm rãi nói với đầu dây bên kia: “Sashimi đi, cá ở biển vẫn giữ được nguyên nước, nguyên vị mới là ngon nhất.”
“Được thôi, bây giờ chú sẽ sai người đặt cá lên băng, chờ cháu đến thì chúng ta có thể thưởng thức”
“Được” Sau khi cúp điện thoại, Phong Đình Quân nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Con đường này vẫn giống y như trong trí nhớ của anh.
Ngay cả cây gạo hai bên vỉa hè cũng chưa từng thay đổi.
Những năm về trước, bọn họ vẫn còn là những thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi, để biểu đạt thành ý của mình, cũng như chính thức thổ lộ tiếng lòng mình, anh đã lựa chọn nơi này, Ngọc Minh ngồi phía sau yên xe đạp của anh, hai người mặc đồng phục học sinh dừng trước cửa nhà hàng hải sản có tiếng “đắt đỏ” này.
Lúc đấy Ngọc Minh rất thông minh, cô vừa nhìn thấy cửa nhà hàng thì đã đoán được, vì vậy cô định kéo anh đi: “Chúng ta không nên ăn ở đây, nơi này thật là đắt đỏ.”
Anh cười: “Dù sao thì anh cũng là cậu chủ duy nhất của nhà họ Phong, anh vẫn phải có tiền để mời em ăn một bữa cơm chứ”
Thời Ngọc Minh lại không muốn: “Anh mời em ăn cái gì cũng được, nhưng chỉ phí ở đây cao như vậy, em cũng không muốn anh dùng tiền của bố mẹ, chúng ta ăn ở vỉa hè là được.
rồi, đồ ở đó vừa ngon vừa rẻ, em rất thích món mực nướng cay ở một cửa hàng đầu đường!”
Từ thời trung học, anh đã bắt đầu từ từ giúp đỡ bố xử lý chuyện của công ty, vì vậy gia đình cũng cho anh không ít tiền.
Thế nhưng trong nhà Thời Ngọc Minh lại quản lý rất nghiêm, tuy rằng bố của cô rất chiều chuộng cô, nhưng từ nhỏ ông ấy đã dạy cô phải biết cần cù tiết kiệm, ông ấy cũng không cho cô quá nhiều tiền tiêu vặt.
Cô đã từng khoe khoang rằng mình là một người tiết kiệm tiền giỏi giang, đến khi bọn họ kết hôn thì hãy giao tiền cho cô quản lý, cô nhất định sẽ nhớ rõ mỗi một khoản tiền.
Sau đó thì sao?
Phong Đình Quân hạ cửa kính xe xuống để cho gió đêm thổi vào.
Sau đó, anh muốn dùng tiền của mình để mời cô đi ăn một bữa ở nhà hàng Atlantis, vì vậy anh vừa đi học vừa giúp bố giải quyết công việc ở công ty, đồng thời còn đi làm thêm trong ba tháng.
Cuối cùng anh cũng thoải mái nắm tay cô một cách “danh chính ngôn thuận” mà đi vào nhà hàng hải sản.
Kế tiếp, màn tỏ tình của anh bị các vị khách có mặt ở đó vây xem, cô đỏ mặt và nép vào trong lòng ngực của anh, xấu hổ đến mức không muốn ngẩng mặt lên.
Khi đó…
Thực sự là quá tốt đẹp.
Đau khổ cũng cảm thấy ngọt ngào.