chương 197: Hòa giải với chính mình
Bác sĩ Triệu cũng nhìn anh rất lâu , nhưng dù sao ông ta cũng là chuyên gia khoa tâm lý học và tâm thần nên không trực tiếp lật tẩy , mà nhanh chóng khôi phục như bình thường , lịch sự và hữu nghị như gặp mặt một người xa lạ: “Được được.”
Bác sĩ Triệu một mình trò chuyện một chút với Tiêu Hào ở bên trong , những người khác không thích hợp ở đây , viện trưởng và những thầy cô khác quan tâm đến tình hình đều đi ra ngoài.
Thẩm Như Ý lo lắng không thôi , dựa vào trên khung cửa nhìn vào bên trong , cuối cùng vẫn là Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng vỗ về cô , nhắc nhở: “Cho Tiêu Hào một không gian đi , bây giờ nó đang hết sức đề phòng với thế giới bên ngoài , bác sĩ cần thực sự hiểu rõ bệnh tình của cậu bé , cần cậu bé có thể hoàn toàn buông lỏng để giao tiếp với bác sĩ , cậu như thế này sẽ làm nó không được tự nhiên.”
Thẩm Như Ý lưu luyến không rời , lại nhìn vào trong phòng một cái nhưng vẫn ra ngoài theo lời của Thời Ngọc Minh.
Ngọc Minh , mình có một ý nghĩ to gan.” Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | N h ả y*hố truyện full
Thời Ngọc Minh hỏi: “Cậu muốn kết hôn rồi nhận nuôi cậu bé?”
“Trước đó mình đã hỏi ý kiến luật sư , với hoàn cảnh của mình , cho dù có kết hôn cũng không đủ điều kiện nhận nuôi. Mình nghĩ là , mẹ của Tiêu Hào đã qua đời , nhưng bố nó chắc vẫn còn sống , anh ta không thể chỉ sinh ra mà không chịu nuôi nó được. Tiêu Hào là con trai ruột của anh ta , bây giờ con trai bị bệnh nghiêm trọng như vậy , anh ta lại giống như người không có chuyện gì? Mình luôn cảm thấy rất không công bằng.”
“… Có chút không công bằng.”
“Rõ ràng như thế mà , hóa ra cậu cũng nghĩ như vậy. Một mình Tiểu Dương ngã bệnh ở nước ngoài , cậu còn phải khúm núm cầu xin Phong Đình Quân hòa giải , sinh thêm một đứa con để cứu cậu bé. Thế nhưng Phong Đình Quân thì sao? Trong quá trình trưởng thành của Thời Dương , anh ta đã cố gắng làm gì chưa? Hết thảy là cậu và bạn bè cậu chăm sóc , giúp đỡ Thời Dương , bố nó còn đi cưa cẩm người phụ nữ khác , việc này quá khác thường!”
Thời Ngọc Minh cười khổ một cái , không nói chuyện.
Chuyện cho tới bây giờ , lại ngồi tán gẫu những điều này… hình như không có ý nghĩa gì cả.
“Đều đã lật sang trang mới rồi , cậu còn nói lại làm gì.”
“Haizz , mình chỉ cảm thán một chút thôi , bây giờ cậu cũng coi như là vượt qua đau khổ rồi , Thời Dương lại ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy , Minh Nguyệt thì đáng yêu như thế. Ôi chao , cậu nói xem , đều là thụ tinh cùng một trứng , khác mỗi phân bào và nhiễm sắc thể , tiên sinh lại tốt như vậy , dịu dàng như vậy , lại còn yêu trẻ con , Phong Đình Quân lại lòng lang dạ thú như thế , sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?”
Thời Ngọc Minh cười nói: “Cái này có theo nguyên tắc nào đâu. Mình nghĩ có thể là vì Phong Đình Quân lớn lên bên bố mẹ từ nhỏ , cho nên không thể buông bỏ được cái chết của họ , vậy nên càng hận mình sâu sắc. Còn tiên sinh từ nhỏ chỉ có một mình , vì vậy mới có thể đừng ở góc độ người ngoài cuộc thấy rõ ràng sự việc?”
“Nhưng mà Ngọc Minh à ,” Thẩm Như Ý kéo tay cô , giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Bây giờ cậu có tiên sinh , cậu rất may mắn , nhưng mẹ của Tiêu Hào lại mãi mãi không quay về được. Bây giờ mình suy nghĩ một chút , thật sự rất sợ , nếu như trước kia tiên sinh không xuất hiện , cậu không có tiền phẫu thuật thì Thời Dương có được giống như bây giờ không?”
Cách đó không xa , Phong Đình Quân nắm chặt bình nước trong tay , bước chân cũng dừng lại.
“Sẽ không được.” Thời Ngọc Minh cười dịu dàng: “Tiên sinh chắc chắn sẽ không xuất hiện.”
…
Bác sĩ Triệu và anh liếc nhìn nhau một cái , giống như đều đọc được gì đó từ anh mắt của đối phương.
Bác sĩ Triệu khẽ gật đầu: “Được , những người khác đi theo tôi.”
Viện trưởng dẫn bác sĩ Triệu đến phòng làm việc của mình , chờ Thời Ngọc Minh và Thẩm Như Ý cùng đến mới quay người chốt cửa lại.
“Tình hình trước mắt của Tiêu Hào rất không lạc quan.” Bác sĩ Triệu mở miệng , lật giở bản bút ký của mình nhìn một chút , thở dài nói: “Mẹ ruột qua đời là đả kích rất lớn đối với cậu bé , còn bản thân cậu bé còn mang bệnh khác , nhưng tôi hỏi rất lâu cậu bé cũng không chịu mở miệng , mọi người có biết cậu bé còn bệnh nào không?”
Vẻ mặt viện trưởng mù mịt: “Còn bệnh khác sao? Tôi không biết…”
“Tôi biết ,” Thời Ngọc Minh lên tiếng: “Đứa bé này có bệnh gan , hình như bệnh di truyền bên dòng họ của bố , cần một khoản tiền thuốc men rất lớn , mẹ cậu bé vì kiếm tiền mà đã làm rất nhiều công việc vất vả , có thể cũng bởi vì thế mà bệnh tình nặng thêm , qua đời sớm.”
“Trời ơi…” Viện trưởng kêu lên một tiếng.
Ngược lại , Bác sĩ Triệu lại không thấy bất ngờ , ông ta khẽ gật đầu , nói: “Cũng không khác dự đoán của tôi lắm. Hiện tại cậu bé đích thật là mắc chứng rối loạn lưỡng cực , bệnh trầm cảm đã đến mức độ nghiêm trọng , đã có khuynh hướng tự sát , cái này vô cùng nguy hiểm. Tôi sẽ kê một ít thuốc , nhưng dù sao cậu bé vẫn còn nhỏ , đối với chuyện uống thuốc khẳng định vẫn khá là chống đối , cần phải có kiên nhẫn , nói chuyện với cậu bé thật nhẹ nhàng , tuyệt đối không được ép buộc cậu bé.”
Viện trưởng liên tục gật đầu: “Được được , sau này tôi sẽ tự mình cho cậu bé uống thuốc.”
“Còn có chút chuyện , thật ra còn nguy hiểm hơn…” Bác sĩ Triệu muốn nói lại thôi: “Tôi phát hiện cậu bé này… giống như đả kích quá lớn , xuất hiện nhân cách thứ hai.”
Câu nói này vừa ra , tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi.
Nhân cách thứ hai?
Thẩm Như Ý hét lớn: “Tôi chỉ mới nhìn thấy từ này trong tiểu thuyết trinh thám thôi! Hóa ra nó có thật ngoài đời à?”
Bác sĩ Triệu khẽ gật đầu: “Đây là thật , khi người ta phải trải qua biến cố lớn , hoặc là khi hoàn toàn không chấp nhận nổi thực tế , đại não vì bảo vệ bản thân sẽ khở đội một số cơ chế khẩn cấp ,nhân cách thứ hai cũng là một trong số đó. Căn cứ vào ghi chép của y học hiện đại , một người có thể có nhiều nhất hơn 300 nhân cách , nhưng mà ví dụ này rất cực đoan , không giống với tình hình của Tiêu Hào lắm.”
“Nhân cách thứ hai của Tiêu Hào là loại gì?” Thẩm Như Ý hỏi: Trước đây tôi đọc ở tiểu thuyết trinh thám , hình như rõ ràng là đàn ông nhưng nhân cách thứ hai lại là cô gái tuổi vị thành niên , tình hình của Tiêu Hào cũng giống như vậy sao?”
“Cũng không phải.” Bác sĩ Triệu nói: Thật ra nhân cách thứ hai của Tiêu Hào vẫn là chính cậu bé , nhưng đó là nói về hai trước khi mẹ vẫn còn sống. Tôi vừa mới trò chuyện với cậu bé , có thể cảm nhận rõ ràng được cảm xúc của cậu bé đang biến đổi , có lúc vô cùng bình thản lạc quan , nói mẹ mình dọn vệ sinh ở bệnh viện rất vất vả , cậu bé liền ngoan ngoãn đứng ở cửa bệnh viện đời mẹ , có lúc lại vô cùng hậm hực , biết mẹ đã qua đời , không chấp nhận được sự thật này , muốn đi tìm mẹ.”
Tình huống này thực sự không thể tưởng tượng nổi , trong văn phòng không ai nói chuyện , yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Yên lặng rất lâu , cuối cùng vẫn là Thẩm Như Ý lên tiếng trước: “Bác sĩ , nếu như cậu bé có thể dừng lại hai tháng trước khi mẹ cậu bé còn sống , nhân cách này có coi như là tốt nhất đối với cậu bé không?”
Nghe xong lời của các sĩ Triệu , trong lòng mọi người đều nắm chắc.
Loại trang thái lí tưởng này căn bản không có khả năng thực hiện.
“Nhưng tôi nghĩ cũng không cần bi quan quá mức.” Bác sĩ Triệu đột nhiên nói: “Trước đây tôi cũng cảm thấy như vậy , nhưng cách đây không lâu tôi từng gặp một bệnh nhân tương tự Tiêu Hào , anh ây cũng trải biến cố trọng đại trong cuộc đời rồi xuất hiện nhân cách thứ hai , mà nhân cách thứ hai cũng chính là anh ấy , cũng quay lại thời gian chưa có chuyện gì xảy ra.”
Ngọn lửa hi vọng bỗng được thắp sống trong lòng , Thời Ngọc Minh vội vàng hỏi: “Bác sĩ , vậy hiện tại tình hình bệnh nhân này thế nào rồi?” Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | N h ả y*hố truyện full
“Trước mắt thì có vẻ là không tệ lắm , hẳn là đã quay về thời gian mất đi người trân trọng nhất , trạng thái tinh thần tốt lên rất nhiều , vậy nên đã qua rất lâu mà không tới đi tìm tôi.” Bác sĩ Triệu nói: “Hi vọng sau này anh ấy sẽ luôn bình an suôn sẻ.”
“Người đó… Hiện tại anh ấy sống với nhân cách thứ nhất , hay vẫn là nhân cách thứ hai? Hay là cả hai thay phiên nhau?”
“Cách ngày anh ấy tới tìm tôi cũng đã một thời gian , nhưng mà theo tôi nghe ngóng trước đây , anh ấy đã khôi phục nhân cách thứ nhất , nhưng mà anh ấy cũng biết những chuyện phát sinh ở nhân cách thứ hai , anh ấy cũng đã bình thản tiếp nhận được biến cố trọng đại trong đời kia rồi , hẳn là đã hòa giải với chính mình.” Dừng một chút , ông ta lại bổ sung một câu: “Đây quả thật là một kết cục lý tưởng , nếu như có thể như thế đến tận lúc già đi thì chính là tốt nhất. Nếu như mất đi người kia một lần nữa , tôi sợ tình trạng của anh ấy còn gay go hơn Tiêu Hào nhiều.”
***
chương 198: Chú cũng thích cô ấy
Trong viện mồ côi trên căn bản đều là trẻ con dưới 12 tuổi.
Mấy đứa bé lớn một chút thì viện trưởng cũng tìm đủ mọi cách tranh thủ cho chúng có cơ hội đi học , hoặc là được xin nhận nuôi , cố gắng để cho bọn nhỏ hòa nhập vào với xã hội , có cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.
Chỉ có mấy đứa còn nhỏ thì viện trưởng lại không mấy yên tâm , vẫn giữ lại ở trong viện mồ côi , tự mình chăm sóc.
Viện trưởng là một người có trái tim rất nhân hậu. Mỗi phòng đều có để mấy món đồ chơi nho nhỏ của mấy người tình nguyện viên mang tới. Gian phòng này cho thấy nó rõ ràng được chuẩn bị cho con trai. Đầu giường để một cái gối nhung bên trên in hình khiên chắn của Captain America. Trên bàn còn bày đồ chơi Thor và Hulk.
Tiêu Hào cầm Ironman trong tay , cậu bé dường như rất thích , cứ cầm mãi không buông.
Cậu bé lúc này so với lúc vớt từ dưới nước lên không giống nhau lắm. Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | N h ảy hố*truyện hay .Nụ cười của cậu bé rất ngọt ngào , rất vui vẻ , vẫn hết sức lễ phép như cũ: “Chú , chú là bạn trai của cô ạ? Chú thật là đẹp trai đó ạ!”
Phong Đình Quân và cậu bé cùng nhau ngồi ngang hàng trên giường nhỏ , ánh mắt anh nhìn cậu bé ôn nhu mà sâu xa.
…Giống như là đang nhìn về bản thân mình mấy tháng trước.
Trạng thái tinh thần của cậu bé lúc này hoàn toàn khác với lúc vừa rồi. Cậu bé rất thích quan sát , rất thích cười , rất thân thiện với người khác… Đây mới là dáng vẻ vốn có của cậu bé.
Tiêu Hào cẩn thận nhìn mặt anh một cái , chợt lại lắc đầu: “Không đúng , chú chắc không phải là bạn trai của cô.”
Phong Đình Quân hỏi: “Tại sao lại khẳng định chú không phải thế?”
“Chú quên rồi , không lâu trước đây chúng ta đã gặp nhau ở sân bay mà!”
“…Có không?”
“Có ạ. Mấy ngày trước thôi mà. Mẹ cháu làm công nhân vệ sinh ở sân bay. Cháu chờ mẹ ở bên cạnh. Ngày hôm đó mẹ có nhiều tiền thưởng , mẹ mua cho cháu một quả bóng da rất đẹp! Cho nên cháu sẽ không nhớ lầm đâu!”
Phong Đình Quân nhíu mày một cái , sân bay , bóng da , đột nhiên có vẻ anh nhớ lại cái gì.
Ngày hôm đó , là lúc anh và Cố Quân Nhi trở về sau khi kết thúc chuyến du lịch thế giới.
“A?” Tiêu Hào rõ ràng có chút bất ngờ: “Nhưng mà… Chính mấy ngày trước thôi , cô ấy nói quả bóng của cháu đụng phải cô ấy , chú còn rất tức giận kia mà?”
Phong Đình Quân nói: “Chuyện này là chú không đúng , chú xin lỗi cháu.”
“Không sao rồi ạ.” Tiêu Hào cười híp mắt: “Có điều , chú ơi , cháu vẫn muốn nói rõ ràng với chú , thật sự không phải quả bóng của cháu đụng vào cô ấy đâu , là cô ấy đẩy cháu mà! Cháu đang chơi bóng , cách cô ấy rất xa , là cô ấy đẩy cháu. Bóng cháu ôm chắc trong tay mà. Mẹ cháu sợ cháu làm rơi bóng , đập trúng người khác , cho nên dặn dò cháu rất kĩ , cháu rất nghe lời! Nhưng mà cô ấy đẩy cháu ngã , quả bóng mới rơi xuống đất. Cô ấy còn cố ý giả bộ như là bị quả bóng đụng vào vậy!”
Phong Đình Quân gật đầu một cái , sờ tóc mềm mại của cậu bé: “Bây giờ chú biết hết chuyện rồi. Chuyện này không trách cháu.”
“Chú , cảm ơn số tiền chú cho cháu , cô Thời cũng cho cháu rất nhiều tiền. Hai người đều là người tốt.”
“Cô ấy cho cháu tiền khi nào?”
“Ừm , cháu không nhớ rõ , là lúc mẹ cháu làm lao công ở bệnh viện thì phải? Cô Thời đến bệnh viện khám bệnh , sau đó cô ấy cho cháu rất nhiều , rất nhiều tiền để cháu hát cho cô ấy nghe một bài “Ngôi sao nhỏ”. Chú , ngày hôm đó hình như cô rất buồn , rất buồn…”
Cậu bé vẫn còn đang nói liên tục , vừa nói vừa nhớ lại tình huống ngày hôm đó.
Phong Đình Quân ôm ngực , đau đến mức cả người cũng muốn co rút lại.
Ngày hôm đó , hẳn là ngày mà cô có chẩn đoán chính xác rằng mình bị ung thư phổi nhỉ?
Một mình cô đi bệnh viện , một mình cô tiếp nhận tất thảy.
Đêm nọ… Vết máu trên giường , anh còn tưởng là…
Thật ra thì bệnh của cô sớm đã rất nghiêm trọng rồi. Cô muốn nói cho anh , nhưng anh không cho cô cơ hội nào.
“Chú , chú làm sao thế?”
“… Chú không sao.”
“Nhưng chú đang khóc kìa!”
“Không có , bụi bay vào mắt thôi.”
“Chú nói dối. Hơn nữa sao lại nói dối giống cô thế? Hôm đó cô cũng khóc , cũng lừa cháu bảo là bụi bay vào mắt.”
Phong Đình Quân vuốt mặt một cái , liếm liếm môi , nặng nề thở dài , nói: “Tiêu Hào , phải luôn vui vẻ như thế này nhé , biết chưa?”
“Dĩ nhiên rồi ạ!” Tiêu Hào ưỡn khuôn ngực nhỏ bé lên: “Cháu phải mau lớn mới có thể bảo vệ được mẹ!”
“Đúng , mẹ còn cần cháu bảo vệ. Cháu nhất định phải sống khỏe mạnh. Chỉ cần cháu vui vẻ , mẹ cháu mới được vui vẻ.”
“Chú , cháu vẫn rất buồn ngủ…”
“Vậy cháu ngủ đi.”
“Nhưng cháu vẫn chưa được nói chuyện với cô Thời , cô ấy rất thích nghe cháu hát “Ngôi sao nhỏ”. Cháu muốn đợi cô ấy tới , hát cho cô ấy nghe xong thì ngủ tiếp.”
Phong Đình Quân trấn an , nói: “Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội. Cháu ngủ trước đi , chờ cô ấy đến chú gọi cháu dậy , được không?”
Nghe lời này , Tiêu Hào mới yên tâm , ôm Ironman yêu thích chui vào trong chăn , còn không quên dặn dò: “Cô Thời tới chú nhất định phải gọi cháu nhé.”
“Được.”
Tiêu Hào đột nhiên kéo cánh tay anh lại , nhỏ giọng thầm thì: “Chú , cháu muốn nói cho chú nghe một bí mật.”
Phong Đình Quân phối hợp với cậu bé , cúi người sát lại gần.
Tiêu Hào ghé vào bên tai anh , khẽ nói: “Thật ra thì cháu thấy chú và cô Thời ở bên nhau rất hợp.”
Phong Đình Quân đột nhiên có hứng thú , nhẹ cười hỏi: “Tại sao lại cảm thấy như vậy?”
“Bởi vì hai người đều là người tốt. Người tốt nên ở cùng với người tốt. Cái cô cháu gặp ở sân bay nói dối , còn vu oan cho cháu , cháu không thích cô đó. Cháu thích cô Thời , chú thì sao ạ?”
Anh cười: “Chú cũng thích cô ấy.”
Tiêu Hào vui vẻ cười hì hì , vùi nửa gương mặt vào trong chăn: “Chú ngại kìa , ngại kìa!”
Phong Đình Quân dịu dàng giúp cậu bé đắp lại chăn cho kín: “Đỏ mặt thì đỏ mặt thôi. Chỉ cần có thể được ở cùng với cô ấy , cái gì cũng không thành vấn đề.”
Tiêu Hào ngủ một giấc rất ngon.
Ôm đồ chơi yêu thích của mình , hô hấp đều đặn , trên mặt luôn mang nụ cười , hình như đang mơ một giấc mơ rất đẹp.
Lúc Thời Ngọc Minh trở lại , thì bắt gặp được cảnh tượng như vậy.
Tiêu Hào ngoan ngoãn ngủ say , tiên sinh ngồi bên mép giường của cậu bé , ánh mắt nhu hòa , hốc mắt thế nhưng lại có chút ửng đỏ.
Cô nhẹ nhàng đi tới , đứng ở bên người anh , an ủi: “Là cảm thấy đồng bệnh tương liên hay sao? Tình trạng của Tiêu Hào bây giờ rất giống của anh lúc đầu đúng không?”
“Anh biết.” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
“Anh biết?” Thời Ngọc Minh có chút kinh ngạc: “Anh biết chuyện Tiêu Hào có nhân cách thứ hai? Làm sao mà anh biết được thế?”
“…Đoán.”
Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Lại là đoán à? Tiên sinh , kiếp trước có khi anh là Gia Cát Lượng hay là Lưu Bá Ôn gì rồi đó , liệu sự như thần!”
Phong Đình Quân kéo cô ngồi trên đùi mình , nhẹ nhàng ôm lấy: “Ngọc Minh , vĩnh viễn đừng rời khỏi anh , có được không?”
“…Tại sao lại đột nhiên nói đến chuyện này rồi? Trước không phải nói với anh nhiều lần lắm rồi sao? Em sẽ không rời xa anh đâu.”
“Anh vẫn rất sợ. Ngọc Minh , anh thật sự rất sợ. Cơ chế phòng vệ của con người không thể nào xuất hiện nhiều lần được đâu. Anh sợ một lần nữa thì anh sẽ gục mất.”
chương 199: Anh cho là thật
“Một lần nữa?” Thời Ngọc Minh nghi ngờ , nói: “Tiên sinh , trước kia anh cũng từng gặp chuyện giống như Tiêu Hào hay sao?”
“Ừ.” Phong Đình Quân gật đầu một cái , có điều rất nhanh liền dịu dàng cười: “Đừng lo , anh đã ổn rồi.”
Vì trạng thái tinh thần sau này cũng như là sự an toàn của chính cậu bé , cuối cùng , với sự đề nghị của bác sĩ Triệu , viện trưởng không thể không tạm đồng ý cho Thẩm Như Ý nhận nuôi Tiêu Hào.
Ở viện mồ côi nhiều trẻ con , tinh lực của giáo viên cũng rất có hạn , tình huống của Tiêu Hào lại rất đặc thù. Hơn nữa , mọi người đều rất sợ ở nơi này , lạc trong hoàn cảnh quen thuộc , Tiêu Hào sẽ khôi phục lại kí ức lúc trước , lại một lần nữa rơi vào trong đau khổ. Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố truyện full
Tiêu Hào với cái tin tức này thì cũng chẳng có phản ứng gì , cậu bé chẳng qua chỉ chớp đôi mắt to , hỏi: “Cô , mẹ cháu đi đâu rồi?”
Thẩm Như Ý mắt còn đỏ , có điều , vẫn cười hì hì như cũ , dắt tay Tiêu Hào: “Mẹ cháu ra nước ngoài làm việc rồi. Bên kia dễ tìm việc , hơn nữa lương cũng cao.”
Tiêu Hào cái hiểu cái không gật đầu một cái: “Thế tại sao mẹ lại không mang cháu đi chung ạ?”
Thẩm Như Ý như bừng tỉnh từ trong mộng , ha ha cười: “Không có gì , không có gì , chỉ là tôi cảm thấy trên thế giới này thật sự có hai người giống nhau y như đúc thế này. Dù có là sinh đôi thì cũng không quá giống thế này. Không sao , không sao , chỉ cần hai người sống tốt là được. Ngọc Minh , Tiêu Hào ở với mình cậu cứ yên tâm.”
Thẩm Như Ý thật sự thích trẻ con.
Trước đó đã nhận nuôi một lần , còn không tiếc cùng với người khác làm đám cưới giả. Bây giờ cô ấy đối với Tiêu Hào cũng tốt thật lòng thật dạ. Thời Ngọc Minh rất yên tâm.
Hơn nữa , bây giờ bên cạnh Thẩm Như Ý nếu như có thêm Tiêu Hào , vậy thì cũng có thể bớt dây dưa với cái người tên Hoắc Tuân kia đi một ít.
Không biết tại sao , cô luôn cảm thấy cái người tên Hoắc Tuân đó rất không đáng tin. Cứ cách xa anh ta càng sớm càng tốt.
Reng reng reng…
Điện thoại reo.
Phong Đình Quân nhìn hiển thị trên điện thoại một cái , bỏ qua một bên nhận máy.
“Tổng Giám đốc Phong , phòng Tư pháp của chúng ta đã chuẩn bị xong tài liệu kiện tụng , tùy lúc đều có thể truy tố Trương Huệ cùng Cố Quân Nhi.”
Phong Đình Quân “ừ” một tiếng: “Giao cho phòng Tư Pháp toàn quyền phụ trách đi.”
“Được , còn nữa , chính là… Di chúc của anh cũng đã soạn xong. Tôi đã gửi đến hộp thư của anh , theo sắp xếp của anh , đem tài sản dưới danh nghĩa của anh , cổ phần công ty tất cả đều chuyển cho ông cụ Hình. Tất cả xe đã bán được , toàn bộ tiền đều chuyển vào tài khoản anh mở cho cô Thời ở châu Âu.”
“Có bao nhiêu?”
“Bởi vì bán tương đối gấp , cho nên cộng lại chỉ đến mấy tỉ.”
“Vậy là đủ rồi.”
“Tổng Giám đốc Phong , ngày mai là cuối tuần , là ngày cô Thời đưa bọn nhỏ đến nhà cũ. Tối nay anh nhớ chuẩn bị một chút.”
“Được , tôi biết rồi. Nói cho phòng Tư pháp nghe mau tiến hành kiện đi. Tôi muốn làm nhanh gọn , tránh đêm dài lắm mộng.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại , Phong Đình Quân quay lại bên cạnh Thời Ngọc Minh , lúc này cô đang nói chuyện với bác sĩ Triệu , dường như vẫn còn đang hỏi thăm bệnh tình của Tiêu Hào.
Thấy anh tới , bác sĩ Triệu là người đầu tiên chú ý đến , lập tức chuyển đề tài: “Đại khái chính là như vậy , cô Thời , nếu như không có việc gì thì tôi đi về trước. Chỗ tôi còn đang có bệnh nhân chờ.”
Thời Ngọc Minh liên tục nói cảm ơn: “Làm phiền ông hôm nay chạy đến đây một chuyến.”
“Không sao. Cũng khổ , Tiêu Hào đứa bé này đúng là mạng khổ. Hy vọng sau này cậu bé có thể sống bình an vui vẻ.” Ông ta nhìn Phong Đình Quân một cái , chợt hiểu tất thảy , cười một cái , nói: “Cô Thời , cô yên tâm đi , bệnh nhân trước kia của tôi hiện đang hồi phục rất tốt. Tôi tin Tiêu Hào cũng nhất định có thể được như thế.”
“Vậy thì quá tốt.”
Bác sĩ Triệu nói tạm biệt với họ: “Hẹn gặp lại.”
Đưa mắt nhìn bác sĩ Triệu rời đi , Thời Ngọc Minh kéo kéo cánh tay tiên sinh , nói: “Đi thôi , chúng ta cũng về nhà đi.”
Tiên sinh gật đầu một cái: “Đi.”
Nhưng hướng xe máy chạy cũng không phải là về hướng khu nhà hoa Tường Vi , mà là…
Thời Ngọc Minh nhìn bốn chữ “Thung lũng Hạnh Phúc” , có chút mơ hồ.
“Anh dẫn em tới đây làm gì?”
“Không có gì , chỉ là cảm thấy trước giờ chưa từng tới , muốn dẫn em đi lên vòng xoay khổng lồ , ngắm sao ở vị trí cao nhất.”
Thời Ngọc Minh chợt nở nụ cười: “Tiên sinh , anh thật sự không xem lén nhật kí của em đấy chứ? Đây cũng là một trong những nguyện vọng năm hai mươi tuổi của em.”
“Đại khái chúng ta có thần giao cách cảm đi vậy.” Phong Đình Quân nói: “Trước khi chúng ta rời khỏi thành phố Hòa Văn , em còn muốn làm gì thì cứ nói hết cho anh nghe. Chờ sau khi hoàn thành tâm nguyện , chúng ta sẽ chính thức tạm biệt thành phố Hoà Văn này.”
Thời Ngọc Minh bị anh kéo đi vào trong khu giải trí , chạy thẳng đến vòng xoay.
Hôm nay người ở khu giải trí không đông , không cần xếp hàng , đi thẳng một mạch đã tới được chỗ vòng xoay.
Vòng xoay chọc trời chậm rãi chuyển động. Hai người bọn họ ở trong căn phòng nhỏ hẹp chậm rãi được đưa lên cao.
Đến cuối mùa thu , trời càng lúc càng tối sớm.
Hơn bảy giờ mà bốn phía đã tối đen như mực , lên chỗ cao nhất mới nhìn thấy toàn bộ thành phố Hòa Văn đã lên đèn , một mảnh lấp lánh , làm nền cho bầu trời sao.
Trong tim Phong Đình Quân nhói lên một cái.
Anh biết ý trong lời cô.
Khi đó anh xem Cố Quân Nhi là ánh Mặt trời trong lòng anh , mãi mãi cho đến bây giờ cũng không thèm quay đầu nhìn cô một cái.
Nhưng bây giờ mới biết , cái gọi là ánh Mặt trời kia chỉ là một cái lò lửa dùng mạng sống của ba con người để đổi lấy. Cái lò lửa đó thiêu đốt anh đến phát mệt , thiêu đốt anh đến mức anh mắc phải một sai lầm lớn.
Nói thật , anh hận mình hơn nhiều.
Là anh có mắt không tròng. Là anh nhìn người không rõ , là anh phụ lòng , cũng như làm tổn thương người mình đã từng thích nhất.
Ngọc Minh có đôi câu nói rất đúng. Anh có thể không thương yêu cô , nhưng anh không thể không tin cô.
Minh mà anh dùng mạng bảo vệ nhiều năm như vậy , tại sao anh lại không tin cô chứ?
Đáng tiếc , hết thảy cũng là anh hiểu ra quá trễ.
Tình cảnh này , cũng còn may , anh còn có một cơ hội nữa , cho nên….
“Ngọc Minh , gả cho anh đi , được không?”
Thời Ngọc Minh đang ngắm sao , dường như bị hù hết hồn , ngay sau đó , gò má hơi ửng đỏ , nói chuyện cũng có chút ngượng ngùng: “Anh… Hôm nay đưa em đến đây chính là vì cái này sao?”
Anh cười khẽ: “Cũng không phải , anh thật sự muốn đưa em đến đây để ngắm sao. Nhưng bây giờ cảm thấy dưới bầu trời sao đẹp thế này nếu như không làm chút chuyện có ý nghĩa thì dường như quá uổng phí cảnh sắc tuyệt đẹp này rồi.”
Mặc dù sớm đã có quyết định cho tương lai , nhưng mà chuyện cầu hôn này khiến cho Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng.
“Có hơi đột nhiên.” Cô nói: “Em phải từ từ đã.”
Phong Đình Quân gật đầu nói: “Em còn điều kiện gì thì cứ nói ra , chỉ cần em nói ra , anh có thể làm được.”
Thời Ngọc Minh đột nhiên nổi lên hứng thú: “Đừng nói tự mãn như vậy. Em nói gì anh cũng làm được hay sao?”
“Ừ.”
“Anh đồng ý hái sao cho em , vẫn còn chưa có làm đâu đó.”
“Đã làm rồi.” Phong Đình Quân nói: “Anh mua một hành tinh nhỏ , dùng tên em để đặt.”
Thời Ngọc Minh hoàn toàn không ngờ anh lại đi làm thật: “Anh mua thật sao?”
“Ừ.”
“…Đắt bao nhiêu đây?”
“Đắt bao nhiêu đều đáng giá. Cho nên… Em đồng ý chứ?”
Thời Ngọc Minh khẽ cười , cố ý nói: “Mặc dù em không biết anh có xem lén nhật kí của em hay không , nhưng mà lúc em hai mươi tuổi tự tay em viết xuống một danh sách nguyện vọng. Những nguyện vọng đó , anh gần như đã giúp em hoàn thành gần hết , trừ hai điều trong đó. Đọc truyện online nhanh nhất tại N h ay*ho.com | N h ảy*hố truyện full .Một là em muốn đổi cho bố mình một chiếc xe , chiếc xe của ông ấy đã lái rất lâu rồi. Nhưng mà… Bây giờ vĩnh viễn cũng không có cơ hội nữa.”
“Vậy cái khác thì sao?”
Cô hít sâu một hơi , nói: “Cái khác là em muốn được một lần ngắm tuyết ở thành phố Hòa Văn.”
Phong Đình Quân không lên tiếng.
Cô nói tiếp: “Tiên sinh , anh không gì không thể , không biết có thể làm cho thành phố Hòa Văn có tuyết hay là không?”
“Anh làm cho thành phố Hòa Văn có tuyết thì em sẽ gả cho anh à?”
“Đúng.”
Anh nghiêm túc nói: “Chỉ cần em đồng ý thì anh có thể làm được.”
Lần này , Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng: “Cái đó… Đó chính là năm em hai mươi tuổi suy nghĩ bậy bạ thôi. Thành phố Hòa Văn , một nơi như này , mùa đông lạnh nhất cũng không khi nào xuống dưới 10 độ C , sao mà có tuyết được? Em chỉ nói bậy ba một chút thôi , anh đừng coi là thật.”
“Nhưng mà Ngọc Minh , anh cho là thật.”
“…”
“Em mới chính miệng đồng ý , chỉ cần anh làm cho thành phố Hòa Văn có tuyết rơi , em sẽ đồng ý gả cho anh , anh cho là thật.”
“Tiên sinh…”
“Anh nhất định sẽ làm được , em không được phép đổi ý.”
chương 200: Còn cái gì sau này chúng ta từ từ nói
Trong lịch sử , thành phố Hòa Vânnày chỉ có ba lần tuyết rơi , một lần gần đây nhất là thời phong kiến cáchbây giờhơn 300 năm.
Thời Ngọc Minh nhìn trang web hiện ra trên màn hình điện thoại của mình , không khỏi cười khổ.
Cô đúng thật là ngốc , rõ ràng cực kỳ muốn gả cho anh ấy , lại còn ngốc nghếch dùng danh sách ước nguyện lúc 20 tuổi đến lấy cớ cho sự xấu hổ.
Lần tiếp theo thành phố Hòa Vâncó tuyết rơi còn không biết phải tới lúc nào , nếu như vẫn luôn không có tuyết chẳng phải hai người cả đời đều không kết hôn được à?
Cô thật là ngốc , đào hố cho mình.
“Cô Thời , đây là danh sách các khách hàng lớncủa những công ty khác , tôi đã soạn xong rồi.”Giám đốc đem đặt xấp tài liệu ở trước mặt cô.
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Có tin tức gì của cậu tôi không?”
“Có ,”Giám đốc có chút chần chừ: “Nhưng mà…”
“Không có việc gì , chú nói thẳng đi.”
Giám đốc lúng túng cười cười: “Tổng giám đốc Tônbây giờ đang mở party trên du thuyền ở Địa Trung Hải , dùng máy bay tư nhânđón mấy ngôi sao nữ cùng mấy người nổi tiếng trên mạng , đã leo lên trang đầu khắp các báo rồi.”
Thời Ngọc Minh kinh ngạc: “Chuyện từ khi nào?”
“Tin tức từ sáng sớm hôm qua , ngày hôm qua cô không tới công ty , trong công ty đều nổ tung , rất nhiều nhân viên đều đã nộp đơn xin thôi việc. Đây là danh sách nhân viên xin thôi việc , cô xem một chút đi.”
Thời Ngọc Minh có chút đau đầu:“Để phòng nhân sự nghĩ cách tuyển người đi , thoáng cái nhiều người xin nghỉ việc như vậy , hoạt động của công ty sẽ có vấn đề.”
Giám đốc thở dài nói: “Cô Thời , tôi nói thật với cô , trước đó lúc bố của cô còn làm tổng giám đốc , công ty vẫn luôn hoạt động tốt đẹp , các công nhân viên rất ít xin nghỉ việc , trái lại còn có rất nhiều người tốt nghiệp trường danh giá nộp đơn xin làm. Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | N h ảy hố*truyện hay . Thế nhưng hiện tại… Mấy năm này tổng giám đốc Tôn đã làm danh tiếng công ty giảm sút khá nhiều , chẳng những không có ứng viên chất lượng mà tần số xin nghỉ việc còn không ngừng bay lên. Hiện tại tổng giám đốc Tôn lại gây ra tin tức này , cổ phiếu công ty vẫn luôn giảm xuống , căn bản không tuyển được người.”
“Nâng cao lương lên cũng không tuyển được à?”
Nói lên tiền lương , giám đốc chỉ cười khổ: “Những công ty khác đều là không ngừng tăng lương , chỉ có công ty chúng ta phải không ngừng giảm lương. Công ty kinh doanh không được , không kiếm được tiền , tổng giám đốc Tônliên tục giảm lương của nhân viên , hơn nữa… Bởi vì hạng mục đá quý trước đó , tài chính công ty liên tục xảy ra vấn đề , tiền lương tháng này cũng không phát nổi nữa.”
Thời Ngọc Minh không khỏi thầm mắng Tôn Bảo mấy trăm lần ở trong lòng.
Bố cô dùng nửa đời người mới kinh doanh được công ty , bị ông ta dùng sáu năm đã xuống dốc thành thế này , trong này còn phải cộng thêm cả nhà họ Phong nữa.
Trình độ phá sản của ông ta , dù có cho ông ta một cái thung lũng Silicon thì cũng sớm muộn có thể mất sạch.
(Trên thị trường đã có một số người bán tống bán tháo một số lượng lớn cổ phần tập đoàn Thời Thị , anh đã phái người mua hết với giá chạm đáy , tạm thời không nên đẩy mạnh vào bất kỳ hạng mục gì , không phá thì không có lập. )
giám đốc này là người theo bố làm việc từ trước , trong sáu năm này mặc cho Tôn Bảo chơi đùa thế nào , ông ấy cũng vẫn ở lại công ty , tiền lương liên tục bị cắt giảm cũng không đi , đã coi như rất có tình nghĩa rồi.
“Như vậy đi , chú đến phòng tài vụ lĩnh một năm tiền lương , coi như làm cháu giúp bố cháu bồi thường cho chú.”
“Cảm ơn cô Thời.”
Thời Ngọc Minh nói: “Chúng ta lưu phương thức liên lạc cá nhân đi , sau này nếu như tình hình công ty chuyển tốt , lúc nào cũng chào đón chú trở về.”
Giám đốc có chút cảm động: “Cô Thời , vừa rồi lúc cô nói câu nói này , thần thái cùng động tác thực sự rất giống bố của cô.”
“… Vậy ư?”
“Tôi theo ông ấy nhiều năm như vậy , đối với ông ấy không thể quen thuộc hơn nữa.”Giám đốc có chút động lòng: “Cô Thời yên tâm , nếu như sau này cô cần tôi , lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi , tôi nhất định trở về giúp cô.”
“Được.”
Sau khi giám đốc đi ra ngoài , Thời Ngọc Minh có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.
Cô vẫn không tới kịp ngăn cơn sóng dữ.
Tâm huyết của bố , cuối cùng đều thua tất cả ở trong tay Tôn Bảo.
Tinh tinh tinh…
“A lô?”
“Đang đau lòng à?”Tiên Sinh nói: “Nói cho em biết một tin tốt , Tôn Bảo dưòng như đã không chịu nổi , bắt đầu bán tháo cổ phần công ty trong tay.”
Thời Ngọc Minh nắm chặt điện thoại di động: “Ông ta bắt đầu bán?”
“Đúng , hiện tại cổ phiếu của tập đoàn Thời Thị tụt dốc , rất nhiều hộ nhỏ lẻ đã không chịu nổi bán tháo số lượng lớn , dường như Tôn Bảo đang muốn chạy trốn.”
“Vậy… Chúng ta có thể nhân cơ hội mua lại , sau đó em có thể lấy lại hoàn toàn công ty của bố , đúng không?”
“Không phải chúng ta , là em ,”Phong Đình Quân nói: “Anh giúp em mở một tài khoản ở Châu Âu , bên trong có bảy con số , hiện tại giá cổ phiếu của tập đoàn Thời Thị tụt dốc không phanh , cũng đủ để em mua đứt tất cả cổ phần công ty trên tay Tôn Bảo. Vốn trên tay em có 25% , nếu như mua của Tôn Bảo nữa , lại cộng thêm anh còn đang không ngừng mua số lượng cổ phiếu của các hộ nhỏ lẻ đang bán ra , tổng cộng chung vào một chỗ , em có thể đoạt được quyền tuyệt đối ởtập đoàn Thời Thị.”
Những lời phía sau cô không nghe lọt.
Cô chỉ nghe thấy Tiên Sinh nói câu kia…
“Anh giúp em mở tài khoản , bảy con số?”
“Hơi ít một chút , thời gian vội vàng , tạm thời anh chỉ có thể kiếm được như vậy , nếu như cần nữa anh sẽ nghĩ cách…”
“Đủ rồi đủ rồi! Thực sự đủ rồi!”Thời Ngọc Minh có chút kích động đến run rẩy: “Tiên Sinh…”
“Ngọc Minh , anh biết nem muốn nói gì nhưng bây giờ còn không phải lúc nói những lời này , việc cấp bách là lấy được công ty vào đây , còn có gì thì sau này chúng ta từ từ nói , được không?”
“… Được.”
“Cố gắng lên , tài khoản cùng mật mã anh đã gửi em , em mau chóng làm đi , miễn cho Tôn Bảo phát hiện lại đổi ý.”
“…Được.”
Thời Ngọc Minh căn cứ tài khoản cùng mật mã Tiên Sinh gửi tới để nhập vào , quả nhiên thấy có một chuỗi chữ số ở số dư tài khoản.
Hơn nữa…
Là đồng Euro.
Nếu đổi ra , số tiền này xa xa không chỉ là bảy con số!
Cô lập tức đóng màn hình , mở trang web cổ phiếu ra , nhìn chằm chằm hướng đi cổ phiếu của tập đoàn Thời Thị.
Thật là một mảnh xanh biếc thê thảm mà lại đang không ngừng tụt xuống.
Vừa vào lúc này , quả nhiên có một số lớn cổ phần công ty bị bán tháo đi ra , nhưng bây giờ ai còn dám mua?
Cô vững vàng , nín hơi ngưng thần , lẳng lặng chờ đợi.
Lúc trước cổ phiếu tập đoàn Thời Thị là một trăm tám mươi nghìn đồng một cổ bây giờ hạ xuống ba chín nghìn một cổ , tụt vô cùng thê thảm , nhưng còn đang không ngừng tụt xuống.
Dường như Tôn Bảo thực sự sợ hãi , trực tiếp bán tháo ra tất cả cổ phần công ty cầm trên tay , treo ở trên sàn giao dịch.
Thời Ngọc Minh nhắm ngay thời cơ , lập tức mua toàn bộ , click vào nút giao dịch.
Tiền trong tài khoản trong nháy mắt giảm xuống , mà cổ phần công ty tập đoàn Thời Thị đã gần như bị cô mua hết.
Ngay một phút cuối cùng kết thúc mua bán , giao dịch hoàn thành.
Tất cả các nút ấn trên màn hình biến thành màu xám , không thể thao tác nữa.
Cuối cùng tất cả đã không thể thay đổi.
Tập đoàn Thời Thị , sau khi xa cách sáu năm , rốt cục lại một lần nữa danh chính ngôn thuận trở về nhà họ Thời.
Trái tim của cô đang đập cuồng loạn , gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Reng reng reng… Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
“Ngọc Minh , bây giờ con đang ở đâu?”