Trong phòng bếp truyền ra giọng nói bi bô của Thời Nguyệt: “Ông Lâm ơi, cháu muốn cho thêm vào một quả trứng gà được không?”
Chú Lâm vội vàng chạy vào bếp: “Được chứ được chứ, tổ tông nhỏ của ông ơi, cháu mới chỉ cao bằng đậu mầm, đừng di chuyển cái nồi nha, phỏng tay đấy! Để ông Lâm đến giúp cháu nấu canh …” Nghe mấy từ ngữ lặp đi lặp lại, Thời Ngọc Minh nhịn không được cong môi.
Nụ cười của Phong Đình Quân lộ rõ hơn: “Chú Lâm thật sự có kinh nghiệm trông trẻ, mấy từ lặp đi lặp lại kia chẳng có chút cảm giác không khỏe nào”
“Khi anh còn nhỏ, chú Lâm cũng dỗ dành anh như thế này sao?”
“Anh không có được đãi ngộ tốt như Thời Nguyệt đâu. Lúc nhỏ anh rất nghịch ngợm, bị đánh không ít lần” Thời Ngọc Minh nhướng mày: chú Lâm đánh?”
“Đâu chỉ mình chú ấy, ba mẹ, ông nội anh đều tham gia, có khi còn hợp sức cơ. Khi đó anh còn nghĩ nếu ba mẹ có thể sinh cho anh thêm một người anh em thì tốt quá, sẽ có người giúp anh chia sẻ một chút” Nụ cười hờ hững trên khuôn mặt Thời Ngọc Minh cứng đờ: “Anh thật sự hy vọng mình có thêm anh em sao?”
“Khi đó, anh thật sự rất muốn”
“Vậy anh…muốn có anh trai hay em trai?”
Phong Đình Quân nói: “Em đi tắm đi.”
“Vậy còn anh?” Anh nâng cánh tay phải bị thương của mình lên: “Miệng vết thương không thể chạm nước nên anh không tắm”
“Trong nhà có hòm thuốc không?”
“Có, nhưng ở dưới lầu rồi, anh không muốn để chú Lâm và ông nội biết, sợ họ lo lắng” Thời Ngọc Minh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cô không nói gì nữa, quay đầu bước vào phòng tắm.
“Ngọc Minh” Phong Đình Quân gọi cô lại.
Bước chân Thời Ngọc Minh chững lại, quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”
“Em đợi một chút” Anh chỉ vào tủ quần cách đó không xa: “Ngày thường anh không ở chỗ này, quần áo ở đây cũng không nhiều lắm, em tự lấy một bộ đi” Thời Ngọc Minh như chợt bừng tỉnh mộng, cô cúi đầu nhìn quần áo mình, sớm đã trở nên nhăn nhúm và bẩn thỉu, hơn nữa vạt áo còn bị máu bắn lên.
Cô gật đầu, bước đến chỗ tủ quần áo, mở cánh tủ ra.
Anh thật sự không thường ở chỗ này, chỉ có rải rác vài ba bộ âu phục, áo sơ mi thì nhiều hơn một ít nhưng cũng chỉ tầm năm sáu cái.
“Những bộ quần áo đó anh đều đã mặc qua rồi, không có cái nào mới cả.” Phong Quân Đình nhẹ giọng nói: “Hay là để anh bảo người đưa..”
“Thôi” Thời Ngọc Minh ngắt lời anh: “Đã trễ thế này còn bảo ai mang đến chứ? Đừng phiền toái như vậy, tôi sẽ mặc cái này” Phong Đình Quân có chút ngoài ý muốn: “Em không chê đây là đồ anh đã mặc rồi sao?” Rõ ràng hôm nay, trên núi Vân Đài, cô còn từ chối áo khoác của anh.
So với áo khoác, áo sơ mi càng thêm sát người, gần như ôm sát cơ thể Thời Ngọc Minh cầm áo sơ mi trong tay, động tác hơi chững lại: “Tôi lót khăn tắm bên trong” *Ồ, vậy thì tốt” Cô xoay người đi đến phòng tắm.
Phong Đình Quân mỏi mệt năm trên giường, nhìn thân hình mảnh khảnh của cô bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, tiếng nước chảy truyền ra, anh mở ra bàn tay phải vẫn luôn nắm chặt từ nãy đến giờ.
Ở giữa bàn tay có thể thấy được một vết dao sâu đến tận xương, da thịt bong tróc, cả bàn tay thấm đãm máu tươi, một nửa đã khô, một nửa vẫn còn ướt, vừa mới chảy ra không lâu.
Anh rút một ít khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên tay, miệng nở nụ cười khổ.
Cô trông có vẻ gầy yếu như vậy, nhưng không ngờ sức lực đâm nhát dao này lại lớn đến thế.
Nếu hôm nay anh không đuổi đến kịp, nhát dao này đâm lên cổ tổng giám đốc Vương thì chỉ sợ tên tổng giám đốc Vương đáng khinh đó không nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện này, cô cũng khó thoát tội.
Từ trước đến nay, cô luôn là người thông minh, cơ trí, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, lúc ấy nhất định là đã bị buộc đến bước đường cùng rồi mới có thể liều mạng phản kháng như thế.
Nếu anh đến muộn một bước…
Anh không dám nghĩ tiếp.
Hẳn là bởi vì tên tổng giám đốc Vương kia đã chọc trúng chỗ đau trong lòng cô, nói cái gì không nói, sao cứ phải chửi bới tiên sinh chứ?
Tiên sinh giống như cái gai trong lòng cô, đâm sâu vào máu thịt, không ai có thể chạm vào, chỉ cần chạm vào sẽ khiến cô máu tươi đầm đìa, vô cùng đau đớn.
Rốt cuộc… Vẫn là vì tiên sinh.