Xoet! Xoet! Xoẹt!
Thanh âm bén ngót vang bên tai, Thời Ngọc Minh nhìn điện thoại, phát hiện đường truyền đã ngắt ngang. Hay là tiên sinh vào thang máy nên sóng yếu. Cô liên lạc lại gân nữa, nhưng chỉ có tiếng máy móc vang lên rằng người gọi tậm thời không liên lạc được.
“Cô Thời, ngày mai mọi người phải đi rồi hả?”
“Dạ phải. Má Phúc, để cháu gửi tiền lương tháng này cho.
“Không cần đâu. Sáng nay tôi vừa nhận được tin nhắn nhận hơn bă trăm bốn mươi triệt iết là tiên sinh gửi vào số tài khoản của mình. Tôi còn tính gọi điện hỏi có phải là tiên sinh gửi nhầm hay không nữa kìa.”
“Làm gì có chuyện nhầm lẫn được. Bọn cháu đi gấp như vậy, đây chính là số tiền lương cùng bồi thường cho cô đấy ạ”
“Bồi thường cái gì chứ, mấy đứa này thật là. Tôi ở đây làm việc, lương đã cao hơn ba bốn lần so với người khác rồi. Hơn nữa tiên sinh và cháu tốt như vậy, bọn nhỏ thì ngoan ngoãn nghe lời, tôi có đốt đèn cũng tìm không ra gia đình thứ hai như thế. Số tiền này, tôi tuyệt đối không thể nhận Má Phúc cứ giữ đi ạ. Nếu muốn trả, thì phải gặp trực tiếp tiên sinh rồi trả đấy”
Thời Ngọc Minh dịu dàng nở nụ cười, má Phúc bấy giờ mới phì cười.
“Cô đang bắt nạt tôi không biết dùng điện thoại di động để chuyển khoản lại cho người khác chứ gì.”
“Má Phúc giúp cháu một chuyện được chứ?”
“Cô cứ nói đi”
“Cô giúp cháu thu xếp quần áo của Thời Nguyệt với ạ.
Ngày mai đi nhanh quá, cháu sợ mình để quên đồ: Má Phúc đặt Thời Nguyệt vào tay Thời Ngọc Minh để cô ấm, nhanh chóng rảo bước vào phòng ngủ dành cho trẻ con, xắn tay áo không ngừng làm việc”
“Cô cứ nghỉ ngơi đi, để tôi thu xếp cho. Cô mà bất cẩn gì chứ, người gì mà tỉ mỉ vô cùng. Mọi người đi còn sợ tôi buồn, đã thế còn tìm cách bắt chuyện rồi tán gẫu dông dài với tôi nữa chứ…”
Thời Ngọc Mình nhìn má Phúc trước mắt, trong lòng xao động. Bất kể là lúc trước hay ở thời điểm hiện tại, cô đều cảm thấy đau lòng. Chỉ trong vòng sáu năm, cô đã phải trải qua vô số lần biệt ly. Những lần trước tin tức đều ập tới đột ngột, chẳng kịp chuẩn bị. Hiện tại cho dù đã chuẩn bị thật tốt, vẫn khó tránh khỏi xót xa.
“Cô Thời không cần lo lắng cho tôi đâu. Mọi người đi rồi, tôi sẽ đến làm ở nơi khác. Trước khi có kinh nghiệm không ít, sớm quen rồi “,Ừm”
Má Phúc vừa thoăn thoắt xếp đồ vừa trả lời, cô nghe tiếng bà nghẹn lại nhưng vẫn làm như không nhận ra. Sắp xếp xong mọi thứ, trời cũng sập tối. Thời Dương được Chu Dương đến trường đón đưa về nhà.
“Mẹ! Con nhớ mẹ quá đi!”
Thời Ngọc Minh bật cười, Chu Dương nghe vậy liền cào cào mái tóc cười theo.
“Không phải, tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi. Vậy tôi đi trước, mai sẽ chờ sẵn dưới lâu”
“Được rồi. Làm phiền cậu quá”
Tiên sinh nói, nhất định phải chờ anh. Sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, cô vẫn ngồi trong phòng chờ. Nhưng đã đến nửa đêm, Thời Ngọc Minh vẫn không nhìn thấy bóng dáng đối phương. Điện thoại di động thì không liên lạc được. Ban đầu cô còn cố chống đỡ nhưng Thời Ngọc Minh càng ngày càng mệt, ý thức dần mơ hồ, cứ như vậy liền gục đầu ngủ.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Bỗng nhiên, bên tai cô truyền đến tiếng động loạt xoạt giống như có ai đó đang mở cửa sổ.
Cạch! Cạch!
Thời Ngọc Minh bước đến bên cửa sổ nhìn xuống, phát hiện có người đang dùng mấy hòn đá cuội ném vào cửa sổ.
Bấy giờ cô mới nhìn rõ là tiên sinh, bên cạnh anh là chiếc xe máy quen thuộc. Ánh đèn đường nhàn nhạt rọi vào đối phương, khiến cô cảm thấy người đàn ông này vô cùng gần gũi ấm áp.
Thời Ngọc Minh phát hiện, thời điểm tiên sinh cười rộ lên trông vô cùng đẹp đẽ. Anh ngẩng đầu, khế gọi.
“Ngọc Minh, mau xuống đây”
“Trễ lắm rồi, không phải mai chúng ta phải bay sao?”
Cô mím môi, nghiêng đầu khó hiểu. Anh không giải thích, chỉ liên tục vẫy tay.
“Em mau xuống đây”
“Em..”
“Mau nào”
Thời Ngọc Minh không do dự thêm nữa, cô mặc thêm áo khoác, nhanh chóng chạy xuống lầu, nhào vào lồng ngực đối phương. Tiên sinh vòng tay ôm ghì lấy cô.
“Chờ lâu lắm sao?”
“Một chút. Có chuyện gì sao không vào nhà rồi nói, tại sao phải ra ngoài này?”
“Em lên xe đi.”
Thời Ngọc Minh nhỏ giọng thắc mắc, tiên sinh không trả lời, trực tiếp ăm cô ngồi lên xe. Sau đó anh leo lên, từ phía sau bao phủ lấy cô, khởi động xe. Thời Ngọc Minh hoảng hốt, thanh âm tràn ngập lo lắng.
“Tay anh vân đang bị thương đấy, làm sao mà lái xe?”
“Không sao đâu”
“Cứ không sao đâu, không sao đâu. Anh không chịu nghe lời em, quan tâm đến vết thương của mình chút nào cả”
“Ngọc Minh, hôm nay anh rất vui. Em đừng giận anh, được chứ?”
Tiên sinh gác cằm lên bả vai cô, khẽ nở nụ cười.
“Em không tức giận, em xót cho anh”
“Em càng xót cho anh, anh càng vui.”
“Anh càng làm em xót thì đến cuối cùng sẽ cụt cả cánh tay mất. Đến lúc đó, con trai cùng con gái đều muốn anh ôm, nhưng anh lại chỉ có thể ôm được một người mà thôi”
“Đừng lo, hôm nay anh đến bệnh viện kiểm tra rồi. Chỉ cần băng bó thêm một thời gian nữa thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Không chỉ Thời Dương, Thời Nguyệt mà nếu ngay cả em muốn anh ôm, anh đều có thể đáp ứng”
Thời Ngọc Mình vươn tay sờ tay áo, cảm nhận được sự cứng rắn mới yên tâm, quả nhiên nhiên đã bó bột rồi.
“Anh muốn dắt em đi đâu?”
“Bí mật”
“Ngắm sao à? Cũng được, ngày mai lên máy bay rồi, bầu trời ở nước ngoài dẫu sao vẫn không giống ở đây”
Thời Ngọc Minh ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, động cơ xe nhanh chóng vang vọng, anh ghìm tay lái, thấp giọng gọi cô.
“Ngọc Minh, ôm chặt anh.”
“Ở đây cũng có thể ngắm sao mà, anh không cần chạy lên núi Thanh Vân đâu”
Thời Ngọc Minh vùi đầu vào lồng ngực đối phương, đôi tay mảnh khảnh siết chặt. Xe như tên bắn lao đi. Tay lái tiên sinh rất vững, hung hăng lại càn rỡ lao về phía trước. Chỉ có điều thanh âm bốn phía đều chẳng thể nào vang đội đến tai cô, bởi vì Thời Ngọc Minh chỉ nghe rõ nhịp tim đập trầm ổn từ đối phương.
“Minh Minh, sau này anh có thể gọi em như vậy không?”
“Anh nói cái gì? Em ngeh không rõ…”
“Không có gì, ôm chặt anh nào”
Tốc độ càng ngày càng nhanh, cô theo bản năng ôm ghì lấy đối phương, nhắm chặt hai mắt. Chẳng biết qua bao lâu, xe mới chậm rãi ngừng lại. Anh gạt chống xe, sau đó ôm cô xuống, nhìn kĩ biểu cảm trên mặt cô.
“Minh Minh? Em sợ sao?”
“Không sợ, anh sẽ không để em bị thương”
“Tin anh đến vậy?”
“Ừm, em tin anh”
Thời Ngọc Minh trịnh trọng gật đầu. Biểu cảm anh thoáng thay đổi, từ dịu dàng đến kiên định, sau cùng chính là nhẹ nhõm.
“Anh rốt cuộc đã chờ được đến ngày này rồi. Minh Minh em nhìn xem, những ngôi sao xinh đẹp kia kìa”
Anh chỉ tay về phía trước, thời điểm cô xuay người liền sững sờ. Toàn bộ không gian đều tối mịt mù, ánh đèn từ xe máy chỉ chiếu rọi vào một khu vực duy nhất. Trước mắt cô là một cái cây vô cùng to lớn, nở đầy hoa trắng, thân cây sần sùi tối màu, trông chẳng rõ lắm. Từ phía cô nhìn sang, giống như là dải ngân hàng đang trôi nổi giữa không trung.
Cơn gió bất chợt thổi qua, từng cánh hoa bay lả tả khắp nơi, cảnh tượng giống như bầu trời tuyết, phủ khắp gương mặt cô. Trong không khí đượm lại mùi thơm như có như không, khiến lòng người an yên đến lạ. Thanh âm của anh dịu dàng vang lên.
“Thành phố Hòa Vân, anh đã tìm được mưa sao băng cho em rồi. Đẹp chứ?”
“Đẹp thật…Đây là hoa gì vậy?”
“Hoa hải đường. Thông thường chỉ sinh trưởng ở phương Bắc nhưng anh không hiểu tại sao ở đây cũng có một cái cây như vậy, hơn nữa còn nở ra những bông hoa đẹp đến không tưởng. Minh Minh, nguyện vọng của em, anh đã làm được rồi”
“Em…”
“Vậy…lời em nói lúc ở trên vòng quay…”
Trong nhắt mắt, Thời Ngọc Minh đã chồm tới hôn lên môi tiên sinh. Cô mỉm cười, khóe mắt đong đầy nước.
“Em đồng ý. Em muốn gả cho anh”