Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 178: Đứng Trên Vai Của Người Khổng Lồ

“Tiên sinh…”

“Ừ” Thanh âm của tiên sinh nghe có vẻ rất mỏi mệt: “Anh vốn dĩ muốn đứng ở bên dưới đợi em, nhưng có người ngủ say như heo, gọi điện thoại không có người nhận, anh liền tự mình lên đây”

Thời Ngọc Minh sửng sốt một chút, nhanh chóng tìm điện thoại của cô ở trên giường.

Quả nhiên, hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ.

Cô có chút ảo não gãi gãi đầu: “Tiên sinh, xin lỗi, em ngủ say như chết”

Tiên sinh vẫn ôn nhu như cũ, nhưng dùng lực mạnh kéo cô trở lại giam trong lồng ngực anh: “…những năm nay, em đã quá vất vả rồi, em nên có ngủ một giấc thật ngon.”

“Vất vả phải là anh mới đúng, anh phải bận tâm lo lắng nhiều chuyện, lại phải nhọc lòng chỉnh trang nhà em trở về như cũ.

Tiên sinh cười khẽ: “Anh có thể gánh được mối bận tâm này”

“Tiên sinh, anh không cần ngủ sao? Trước đây bố em từng nói, những người thành công, có thể dùng thời gian ngắn nhất để ngủ.

“Ha, vậy anh có nên cảm ơn bố vợ tương lại, khen anh như thế”.

Thời Ngọc Minh đỏ mặt, xuỳ anh một cái, ở trong ngực anh tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống: “…bố em đã mất ở trong một âm mưu”

“Anh biết.”

“Em nhất định sẽ khiến cho Trương Huệ và Cố Quân Nhi phải trả giá”

“Chắc chắn rồi, lẽ trời có luân hồi, ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, tất cả đều sẽ tới”. “Mấy đứa nhỏ vẫn tốt chứ?”.

“Tốt, vô cùng tốt, Dương đem anh làm trò chơi leo lên vách tường, trèo lên trèo xuống, Minh Nguyệt rất ngoan, đặc biệt rất thích cười, má Phúc nói khẩu vị của con bé dạo này thay đổi rất lớn, mỗi ngày đều muốn uống một bình sữa đầy”

Trong lòng Thời Ngọc Minh thấy ngọt ngào: “Hai đứa nhóc đó có nhớ em không?”

“Đương nhiên rồi, Dương luôn miệng hỏi anh, em đi đâu rồi.”

“Vậy anh nói như thế nào?” Cập nhật tại truyen.one!”

“Anh à, anh nói với thằng bé, siêu nhân anh hùng cũng phải luân phiên, gần đây đến lượt bố nghỉ ngơi, mẹ phải đi cứu thế giới”

“…Dương cũng tin?” “Tin chứ, đương nhiên là tin rồi, thằng bé còn cực kì ngạc nhiên, hoá ra bố và mẹ đều là siêu nhân anh hùng”

Thời Ngọc Minh có thể hình dung ra dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của con trai, không nhịn được mà bật cười: “Đợi con trai lớn lên rồi, xem anh có cảm thấy xấu hổ hay không”

Trong giọng nói của tiên sinh mang theo ý cười: “Chỉ cần em không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.”

“Anh…a!” Thời Ngọc Minh che miệng kinh ngạc nhìn anh: “Tiên sinh, anh học hư rồi, rõ ràng là có thể làm đột nhiên lại công kích bất ngờ”

“Xin lỗi, không nhịn được.”

Trên môi dường như vẫn còn lưu lại độ ẩm của anh, Thời Ngọc Minh dùng tay xoa xoa nhẹ.

Cô và tiên sinh từ khi quen biết, đến khi xác nhận tâm ý của nhau, đến hiện tại, thật ra thời gian chỉ gần có hai tháng.

So với việc ở dây dưa với Phong Vân Đình suốt mười mấy năm, cô và tiên sinh gần như là dùng tốc độ gấp năm lần để hoàn thành quá trình, mà tựa hồ tới độ tuổi hiện tại, tất cả những rung động thời trẻ dường như đã không còn quan trọng nữa.

Trải qua nhiều chuyện như vậy mới phát hiện ra, bình bình thản nhiên, mới là hạnh phúc thật sự.

Thế nhưng, người phía sau hình như không có nghĩ như vậy. Hiện tại đã đến tháng mười, nhưng thành phố Hoà Vân là nơi bốn mùa đều là mùa hè, thời điểm này vẫn nắng nóng kinh người. Hai người dựa vào nhau quá sát, luồng khí thở ra ở sau gáy cô nóng bỏng, càng ngày càng gấp. Cô dường như còn có thể nghe thấy tiếng anh liên tục nuốt nước miếng, còn có sự biến đổi của thân thể.

Cô đã sáu năm chưa từng trải qua loại chuyện này rồi. Mặc dù là trước đây trải qua, cũng chỉ có hai lần, là khi mang thai Dương và Minh Nguyệt.

Trước khi kết hôn, Phong Vân Đình chưa từng động vào cô, sau khi kết hôn, Phong Vân Đình căn bản không muốn chạm vào người cô, Mặc dù nói cô đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, nhưng kinh nghiệm trải qua loại chuyện này của cô ít đến đáng thương. Bỗng nhiên không khí xung quanh trở nên mập mờ, khiến cho cô có chút bối rối không biết nên làm như thế nào, ngọ nguậy cách xa anh một chút, sốt ruột muốn chuyển chủ đề.

“Cái đó..tiên sinh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi? Hiện tại trong công ty pháp nhân đã là mẹ em rồi, kể tiếp em nên làm như thế nào…a..”

Tiên sinh cắn một cái trên vai của cô, sức lực không mạnh không nhẹ, có chút nhoi nhói như kim châm.

Cô kinh hô lên một tiếng, bờ vai sợ hãi run run, cuộn mình lại như một con thỏ nhỏ.

“Ngọc Minh, anh là một người đàn ông”

“…em biết, nhưng mà bây giờ không được, phòng của mẹ em cách đây không xa…”

Tiên sinh tức giận nói: “Phòng của mẹ em ở tầng một, trừ phi em ở trong phòng đốt pháo, bằng không với hiệu quả của tường cách ấm đã được tăng thêm mấy lớp, bà ấy căn bản không thể nghe thấy”.

“…tường cách âm dày thêm?”

“Anh anh anh, anh cố ý?”

“Ngã một lần không hơn một chút, dù sao anh cũng xem như là đứng trên vai của người khổng lồ, chuyện Phong Vân Đình không làm được, anh làm được rồi.”

Thời Ngọc Minh vừa thẹn vừa giận: “Chuyện này…anh làm sao lại không biết xấu hổ mà lại coi như vinh quang thế?”

Tiên sinh bất đắc dĩ bật cười: “Được rồi, không đùa em nữa, anh đã nói là sẽ đợi em thì nhất định sẽ chờ đến ngày em tự mình nói lời đồng ý”.

“Tiên sinh…”

“Vừa rồi em nói nên làm chuyện gì? Hôm nay anh đến tìm em, vốn dĩ là cũng để nói chuyện này…………

Thời Ngọc Minh trong nháy mắt liền hiểu được.

“Tôn Bảo ông ta chẳng có năng lực gì, nhưng lại là một người rất hám danh lợi, rất thích khoe khoang, Trương Huệ chẳng phải chính là dựa vào chiều này mà nắm chắc ông ta sao? Loại người như ông ta, ăn mềm không ăn cứng, mạnh bạo với ông ta, ông ta nhất định sẽ một mạch đem hết cổ phần công ty trên danh nghĩa bán hết đi. Hiện tại …….sau này muốn mua lại những cổ phần đó càng khó hơn. Còn không bằng đặt ở trong tay ông ta……..

Thời Ngọc Minh nghe rất chăm chú, liên tục gật đầu: “Nhà họ Thời bây giờ, thực ra là nhà họ Thời trước đây cộng với nhà họ Phong trước đây, từ hai phần này hợp thành. Cổ phần của nhà họ Thời em có một nửa, phần còn lại phân tán trong tay một vài cổ động, cổ phần trong tay bố toàn bộ đã rơi vào tay Tôn Bảo. Mà vốn dĩ sau khi nhà họ Phong xác nhận, tất cả đã ở dưới danh nghĩa Tôn Bảo, nói cách khác, hiện tại ông ta vẫn là cổ đông lớn nhất trong công ty, hơn nữa nắm số cổ phần vượt qua 50%, quyền lực lời nói là tuyệt đối.

Tiên sinh gật đầu: “Không sai, vả lại cũng có thể nói là may mắn khi Tôn Bảo là một người rất đa nghi, ông ta không tin tưởng ai, ngay cả những lời ngon tiếng ngọt của Trương Huệ cũng không thể lừa được một chút cổ phần nào trong tay ông ta. Thứ ông ta cho Trương Huệ, chỉ là tiền, tiền luôn luôn tiêu hết trong một ngày, công ty mới là gà đẻ trứng vàng. Chỉ là lão Tôn Bảo này thật sự là không có một chút đầu óc kinh doanh nào, hai công ty to lớn ở trong tay công ta suốt sáu năm, đem giá trị rút lại chỉ còn một nửa, cũng thật là một nhân tài.”

Thời Ngọc Minh cười lạnh: “Ông ta vốn dĩ không kiên định làm được việc gì, trước tây ông ta sống rất phóng túng, thường xuyên hỏi mẹ em vay tiền để đi đầu tư, mỗi một lần đều thất bại đến lỗ vốn, cuối cùng lại đến hỏi vay. Sau này mẹ em nhìn thấy ông ta tiếp tục như thế cũng không phải là cách, mới bàn bạc với bố em cho ông ta đến công ty làm việc, không ngờ đến lúc này đây lại có thể là dẫn rắn về nhà.

“Bố mẹ em đều là những người lương thiện, Ngọc Minh, anh nói lời này có vẻ tàn khốc, trên thương trường, người lương thiện sẽ luôn luôn chịu thiệt thòi. Con người có thể lương thiện những nhất định phải có tài năng sắc sảo.

“…vâng, em hiểu”

Tiên sinh ôm chặt lấy cô ấy, khẽ thở dài một hơi: “Việc bây giờ em phải làm, chính là dùng năng lực của em đưa công ty có lại được hiệu quả và lợi ích như ban đầu, khiến cho Tôn Bảo thấy được em có bản lĩnh kiếm tiền cho công ty, làm cho ông ta từ từ tín nhiệm em.”

“Vâng, em biết rồi”

“Còn có một chuyện anh muốn nhắc nhở em một chút.” “Ừ, tiên sinh anh nói đi, em đang nghe”.

Tiên sinh lần đầu tiên hung hăng tốn hơi thừa lời: “Giữ khoảng cách với Lục Danh càng xa càng tốt, tên tiểu tử đó gần đây không an phận chút nào, luôn luôn nghĩ cách để anh thấy khó chịu.”

“Anh ta làm sao thế?”

“Hừ”

Tiên sinh học được cái kiêu ngạo khinh người rồi, trực tiếp hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Có điều sang ngày hôm sau lúc gặp Thẩm Như Ý, cô liền biết được đáp án.

“Lục Danh? Haz!” Thẩm Như Ý nói: “Anh ta dạo gần đây giống như là tầu hỏa hập ma vậy, điên cuồng đi tìm trẻ mồ côi trong thành phố Hoa Vân.

Anh trai của anh ta một dạo còn tưởng anh ta là bị cậu từ chôi, chịu đã kích quá lớn, não xảy ra vấn đề rồi.”

“Anh ta thật sự đi thăm dò ư?”

Thẩm Như Ý vừa chọc chọc vở quả chanh theo thói quen, vừa bất đắc dĩ gật đầu: “Ôi, Lục Danh đúng là một tên đầu óc báo thủ. Có điều ngược lại mình cảm thấy, nếu như anh ta thật sự có thể điều tra ra cũng không phải là chuyện xấu, Ngọc Minh à, cậu không tò mò tên thật của tiến sinh là gì sao?
Chương 179: Vừa Quen Thuộc Vừa Xa Lạ

Thời Ngọc Minh gật gật đầu: “Mình biết anh ấy là tiên sinh là đủ rồi.”

Thẩm Như Ý vỗ vỗ quai hàm: “Nói cũng đúng, Lục Hào kín miệng như bưng, cho dù mình có làm nũng đến loạn cũng khẳng định không lộ ra một lời.”

Thời Ngọc Minh an ủi nói: “Không sao đâu, bây giờ mình hoàn toàn không để ý nữa, cậu không cần phải vì mình mà đi lấy lòng bất cứ kẻ nào. Về phần Lục Hào, mình hi vọng cậu có thể suy xét nội tâm của chính mình, yêu hay không yêu anh ta.”

Vấn đề này tựa hồ làm khó Thẩm Như Ý: “Ngọc Minh, mình không phải là kẻ ngốc, mình biết Lục Hào đối tốt với mình, nhưng anh ấy cho mình được cuộc sống mà mình mong muốn. Đúng vậy, anh ấy đẹp trai, có quyền có thể, trong lòng chỉ anh ấy chỉ có mình, những điều này mình đều biết, nhưng cái mà mình muốn chỉ là tự do”.

Cô nhấc cốc coca trong tay lên, nói: “Giống như cốc coca này, Lục Hào nói cho mình biết, coca không lành mạnh, đối với sức khoẻ không tốt, nhưng mình không nghĩ đến những điều này, mình chỉ muốn một cốc coca”

Những ngày làm bạn với Thẩm Như Ý, cô cũng xem như là hiểu được người chị em này.

Thẩm Như Ý nhiệt tình, trường nghĩa, ngay thẳng, tốt bụng, nhưng cô ấy có sẽ trời sinh là phong cách hiệp nữ, cho dù là hoàng để hay vương gia cũng không có cách nào làm cô ấy dừng lại, cô ấy thuộc loại thích ân oán giang hồ.

“Vậy Hoắc Tuân thì sao? Hai người gần đây còn liên lạc không?”

Thẩm Như Ý lắc lắc đầu: “Đã sớm không còn nữa, đúng rồi, cuối tuần này chính là concert âm nhạc của Hoắc Tuân, lần trước mình có đưa vé cho bọn cậu, cậu đi không?”

Thời Ngọc Minh nói: “Mình có lẽ… không có thời.”

“Cũng đúng, bây giờ cậu nhiều việc, công ty, con cái, haiz, đọc Minh cậu xem, mình sợ tương lai cũng biến thành như vậy, bổ mẹ mình chỉ có một đứa con gái là mình, sau này mình có lẽ cũng phải tiếp nhận công ty nhà mình, nếu như lúc đấy còn có chồng, còn phải chăm sóc con cái nữa…trời ơi! Mình chỉ mới nghĩ tới thôi cũng cảm thấy sụp đổ rồi”

Thời Ngọc Minh chỉ cười không nói.

Chính cô là một kẻ thất bại trong hôn nhân, thật sự là không có lập trường để nói điều gì.

Thẩm Như Ý thở dài, cười hì hì nói: “Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, mình có thể tham quan nhà của cậu không?

Thời Ngọc Minh đứng dậy chỉ đường cho cô ấy: “Đương nhiên rồi”

Hai người cùng đi xuống tầng, chậm rãi đi dọc theo hành lang đến phòng khách, Thẩm Như Ý vừa đi vừa nói: “Đúng thật là, bây giờ các thiết kế lắp đặt đẹp hơn rất nhiều lần trước Trương Huệ tổ chức tiệc sinh nhật, mình vừa mới vào nhà mà cả mông muội. cả người đi, bà ta đây là muốn trang hoàng căn biệt thự này thành kim tự tháp Ai Cập sao? Cả nhà đều là màu vàng, suýt chút nữa làm mắt mình mù loà luôn.”

“Cũng may, bây giờ đã khôi phục lại rồi.”

“Đúng vậy, nhất là bức tranh sơn dầu này, thật sự rất có hàm ý nghệ thuật, mặc dù mình nhìn không hiểu, Ngọc Minh nét vẽ trên bức vẽ này là có ý nghĩ gì?”.

Thời Ngọc Minh nhìn theo tay cô chỉ, chỉ nhìn thấy trên bức tường bên cạnh cầu thang xoay, treo rất nhiều bức tranh sơn dầu với những nét vẽ hỗn tạp chằng chịt, những bức tranh sơn dầu này đều do mẹ cô Tôn Uyển Hà vẽ trước đây, bà ấy là một nghệ sĩ dương cầm, đồng thời cũng thích vẽ tranh, nhưng bức vẽ này đều là tác phẩm của bà trước đây.

Thời Ngọc Minh giải thích: “Đó là một bầu trời sao.”

“Bầu trời sao? Ôi mẹ ơi, mình còn không nhìn ra được, chắc là mình không có năng khiếu nghệ thuật.” Thẩm Như Ý lại nói: “Dòng tiếng anh ở góc dưới bên phải kia…là tên tiếng anh của mẹ cậu sao?”

“Đúng vậy”

Thẩm Như Ý không khỏi cảm thán một tiếng: “Tiên sinh đúng là tiên sinh, những bức hoạ này đã bị bọn người Tôn Bảo gỡ xuống sáu năm trước, không biết là bị đánh mất hay bị huỷ rồi, không ngờ rằng tiên sinh nhanh như vậy có thể đem chúng trở về, hơn nữa vị trí treo tranh cũng nhớ rất rõ ràng, wow, Ngọc Minh, cậu nhớ được vị trí của những bức tranh này sao?”

Thời Ngọc Minh ngây ngốc sửng sốt mất hai giây.

Sau đó trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Cô ấy sống ở trong căn nhà mười tám năm, vô số lần đi qua cầu thang xoay kia, nhưng muốn cô đặt những bức hoạ này vào vị trí ban đầu không sai một ly nào, cô không thể làm được.

Tiên sinh nói anh ấy từng đến đây, nhưng từ khi cô bắt đầu biết nhớ, người đến nhà đều là những quản lý cấp cao trong công ty đến tìm bố cô bàn bạc chuyện kinh doanh, nếu là bạn bè của bố mẹ cô, cô phần lớn đều quen biết.

Nhưng người có tuổi tác ngang với tiên sinh, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Cho dù có, ước chừng thi thoảng một hai lần, số lần tuyệt đối không nhiều.

Thẩm Như Ý từ trong đáy lòng khen ngợi: “Quả nhiên là đầu óc của thiên tài không giống với người bình thường”

Buổi chiều Thẩm Như Ý còn có việc khác nên nhanh chóng rời đi.

Thời Ngọc Minh ngồi một mình trong phòng khách quen thuộc, chăm chú nhìn ngắm những bức tranh ở trên tường, có chút đăm chiêu.

“Minh, đang ngây ngốc cái gì thế?”

Tôn Uyển Hà đúng lúc xuống tầng, thấy có một mình ngồi ngây người trong phòng khách qua bao lâu cũng không nói lời nào, có chút lo lắng hỏi cô.

Thời Ngọc Minh chỉ chỉ những bức tranh treo ở trên tường, hỏi: “Mẹ, nhưng bức tranh này, treo đúng ở vị trí trước đây nhà mình treo sao? Có vị trí hay trình tự bị khác đi không?”

Tôn Uyển Hà cười khanh khách: “Hoá ra là con nhìn cái này, thời gian quá lâu rồi, mẹ cũng không nhớ rõ nữa. Minh, thực ra giống hay không giống cũng không quan trọng mà, chỉ cần con hễ nhìn thấy tường treo tranh này liền có cảm giác trở về nhà, vậy là đủ rồi.”

Thời Ngọc Minh cái hiểu cái không.

Tôn Uyển Hà ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Minh, bây giờ con nhìn bức tường tranh này, có cảm giác xa lạ sao?”

“Có một chút, vừa quen thuộc vừa xa lạ”

“Nhưng dù sao nó cũng tồn tại ở trong cuộc sống của con rất lâu rất lâu rồi, cảm giác xa lạ chỉ là nhất thời, nhanh thôi con sẽ thấy quen thuộc với nó.”

Thời Ngọc Minh có chút hiểu ra: “Mẹ, ý của mẹ là.”

“Chàng trai luôn luôn âm thầm giúp đỡ con, nhưng lại không nguyện ý lộ diện ấy, mẹ luôn cảm thấy cậu ấy mang lại cho mẹ một cảm giác thân thuộc, nhưng mẹ trước giờ chưa từng gặp cậu ấy, thực ra chỉ là người xa lạ.” Tôn Uyển Hà nói: “Nhưng chỉ cần con chọn cậu ấy, vậy thì mẹ cũng nguyện ý để hiểu rõ cậu ấy, từ từ đón nhận cậu ấy là người một nhà”

Thời Ngọc Minh thấy vành mắt có chút cay cay: “Mẹ..”

“Thực ra mẹ cũng đoán được, cậu ấy có lẽ là có việc khó nói, vậy nên mới không thể tự mình lộ diện”

Thời Ngọc Minh gật gật đầu: “Thân thế của anh ấy có chút phức tạp, việc cần phải giải quyết rất nhiều, hơn nữa còn có chút lo lắng, mẹ sẽ không đón nhận anh ấy”

“Chỉ cần là người con yêu thích, mẹ sẽ đón nhận cậu ấy”

Thời Ngọc Minh nín khóc mỉm cười: “Mẹ, mẹ có chút nói quá rồi, phải lấy ra một chút khí thế của mẹ vợ nữa.”

Tôn Uyển Hà lại bày tỏ: “Mẹ muốn khí thế làm việc, cũng không thể làm như ăn cơm. Hôm nay mẹ nhìn thấy con vẫn luôn trầm mặc, cũng có thể đoán ra một chút, thân phận của cậu trai này có lẽ không đơn giản. Hiện tại mẹ nói với con những lời này, chính là muốn cho con một viên thuốc an thần, con hãy tự mình lựa chọn lấy, mẹ đều ủng hộ con.”

Thời Ngọc Minh ôm lấy mẹ nũng nịu: “Mẹ, vậy mẹ không lo lắng người con tìm không phải là một chàng trai trẻ mà thực ra là một ông già tóc bạc trắng sao?”

“Không phải vậy chứ”.

“Vì sao? Tin ánh mắt tinh tường của con?”

“Ngược lại cũng không phải…mẹ là cảm thấy được, ông già tóc bạc chí ít sẽ không thể tay không mà chèo lên tầng hai được.”

“Hả?”

Tôn Uyên Hà nhìn chằm chằm con gái: “Chút nữa còn nói với cậu ấy, đi cữa chính vào đi, đừng trèo tường nữa, nguy hiểm lắm. Tới hôm qua mẹ đúng kéo thấy khát nên đi tìm chút nước mới nhìn thấy cậu ấy, buổi tối thông thường mẹ không ra khỏi cữa phòng ngủ, khả năng chạm mặt cậu ấy rất ít.”

Tối qua tiên sinh qua thật đột nhiên xuất hiện sau lưng cố, bây giờ mới nghĩ một chút, cữa phòng ngủ hình như không có bị mở ra, vậy anh ấy thực sự trèo tường leo qua cữa sổ vào sao?”

Cô có chút ảo não, trước đây tại khách dạn Dung Thành anh im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh cô vô số lần, làm cho cô luyện thành thói quen, giống như không cảm thấy chỗ nào không đúng vậy”.

Có điều phòng ở khách sạn Dung Thành anh ấy có thể phòng, nhưng trong phòng ngủ của cô không có. Tôn Uyển Hà nhìn thấy mặt con gái đó lên, cười haha vỗ vỗ tay cô: “Không sao, mẹ cũng không phải một người lạc hậu”

“Không phải, mẹ, bọn con không có..”

“Mẹ chính là muốn nhắc nhở con, con mới sinh Minh Nguyệt chưa được bao lâu, thân thể vẫn còn khá yếu, lập tức mang thai thì không thích hợp lắm, vậy nên… chuyện đó.” Tôn Uyển Hà cũng có chút ngượng ngùng, nhanh chóng nhỏ giọng nói: “…nhở kĩ phải có biện pháp.”
Chương 180: Điểm Yếu Của Anh Là Em

“Quan trên, hành tung của anh bị lộ rồi!”

“Sao cơ?”

“Tối qua anh treo tường lên cửa sổ phòng em, bị mẹ em nhìn thấy rồi.”

“Anh biết rồi”.

“Anh biết rồi?”

“Ừm, mẹ em tưởng anh là kẻ trộm, muốn kêu người tới.”

“Vậy anh và mẹ em gặp mặt rồi? Anh đã nói gì với bà ấy?”

“Không gặp, anh liền nói với dì ấy một câu “Dạ, cháu đến tìm Ngọc Minh” sau đó dì ấy liền để cho anh đi lên, còn dặn dò anh chủ ý an toàn.”

Thời Ngọc Minh hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Đây gọi là cái thứ chuyện gì vậy…

Lần đầu tiên gặp trưởng bối trong nhà, lại có thể dùng phương thức kì quái như thế này”

“Cũng chính là mẹ em tính tình tốt, nếu như ở gia đình khác, sợ là anh đã sớm bị đánh lôi ra ngoài rồi.”

“Di ấy sẽ không vậy đâu.”

“Anh rất hiểu mẹ em sao?”

“Anh đã sớm nói rồi, anh rất hiểu em, thậm chí là tất cả mọi thứ liên quan đến em”

“Vậy nên ngay đến cả tranh sơn dầu treo trên tường nhà em sắp xếp thứ tự như thế nào anh cũng đều nhớ sao?”

“Rất khó sao?”

“…tiên sinh, anh rất sang”

“Đánh chữ sai à? Là phiền sao?”

Thời Ngọc Minh hung hăng đánh chữ: “Không đánh sai, chính là sang, sang trong Versailles”

Tiên sinh dường như không hiểu ý của cô: “Versailles? Ở bên đó ngược lại trưng bày rất nhiều những châu báu trăm năm, muốn đi xem không?”

Thời Ngọc Minh không nhịn được khoé môi giật giật: “Tiên sinh, anh dùng mạng 2G sao?”

Điện thoại trực tiếp gọi đến.

Tiên sinh ở đầu dây bên kia trịnh trọng trả lời: “Anh vừa mới xác nhận một chút, là 5G, không phải 2G.”

Thời Ngọc Minh không nhịn được cười: “Tiên sinh, trước đây em tưởng rằng anh không gì là không làm được, nhưng bây giờ hình như em phát hiện ra điểm yếu của anh rồi”

“Điểm yếu của anh?”.

“Đúng vậy, hình như anh không có chút hiểu biết gì về mạng lưới internet lưu hành, Versailles không phải là cung điện Versailles, là nói đến con người anh khi nói chuyện cố tình vô ý mà khoe khoang, 2G cũng không phải thật sự nói là anh dùng mạng 2G mà là nói có phải tốc độ mạng của anh quá chậm hay không, không theo kịp được nhịp điệu Internet lưu hành.”

Tiên sinh dường như mất một hồi lâu mới phản ứng lại được, chầm chậm tiêu hoá hai câu nói này, anh ho nhẹ hai tiếng để che đi sự xấu hổ: “…Anh luôn luôn không có thời gian để xem mấy thứ lưu hành tên Internet”

“Bây giờ em đã biết điểm yếu của anh rồi, sau này anh với em cãi lộn anh cũng không chiếm được thể thượng phong”

“Anh sẽ không cãi lộn với em, hơn nữa…điểm yếu của anh, không phải em vẫn luôn rõ sao?”

“Không theo kịp tốc độ Internet á? Em cũng là hôm nay mới biết.”

“Không phải”

“Không phải? Vậy thì là cái gì?”

Tiên sinh giống như là trong nháy mắt ở bên tai cô: “…là em”

Cúp điện thoại, Phong Vân Đình nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tổi lại, biết Chu Dương mang đến tin tức mới.

“Tổng giám đốc Phong, ông cụ Hình ở bên kia chuyển lời qua, ông ấy nói.”

“Nói cái gì?”

“Vẫn giống như lúc trước, hi vọng anh có thể suy xét một chút, dừng hành sự theo cảm tính.

Ông ấy đã lo lót tất cả đường đi cho anh rồi, chỉ cần anh gật đầu, liền có thể đem tất cả sản nghiệp trong tay giao cho anh, khiến cho anh một bước lên mây. Ước nguyện ban đầu của anh chính là làm cho công ti cải tiến từng bước, làm một nhân tài xuất chúng trên toàn thế giới, mà hiện tại chỉ có ông ấy mới có thể giúp anh.”

Phong Vân Đình có chút uể oải nhắm mắt lại: “Còn có chuyện khác sao?”

“…còn có”

“Nói đi”

“Ông ấy nói, ông ấy biết hiện tại anh đã vươn cánh, muốn bay đi, nhưng ông ấy không thể mở trơ mắt nhìn anh hồ đồ xuống dốc, vì, vì một người phụ nữ mà vứt bỏ cơ hội dễ như trở bàn tay”

Phong Vân Đình mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Ông ta muốn làm cái gì?”

“Lời ông ấy nói chính là như vậy, cũng không còn gì khác nữa” Chu Dương nói: “Tổng giám đốc Phong, tôi đã sắp xếp rất nhiều người dưới danh nghĩa người giúp việc vào nhà họ Thời, luôn luôn bảo vệ an toàn cho cô Thời rồi.”

Phong Vân Đình sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu: “Nếu như ông ta muốn động đến Minh, chỉ dựa vào những người mà cậu đã sắp xếp, không ngăn được ông ta”

Chu Dương cũng có chút hoảng sợ: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Ánh mắt của Phong Vân Đình buông xuống một chút, trầm giọng nói: “Tôi tự mình đi bảo vệ.

Ông ta không muốn mạng người, chỉ là muốn bắt tôi làm người thừa kế xứng đáng của ông ta, chỉ cần tôi ở đó, ông ta sẽ không làm cứng”.

“Nhưng tổng giám đốc, chẳng lẽ từ nay về sau mười mấy năm nữa đêm nào anh cũng đi bảo vệ cô Thời sao? Anh cũng phải có lúc muốn ngủ..”

Phong Vân Đình thở dài một hơi, nói: “Đợi Minh giải quyết xong có đyện nhà họ Thời, chính tôi liền rời khỏi nơi này, mãi mãi không quay về nữa, tôi sẽ dẫn cô ấy mang một thân phận khác ra nước ngoài sinh sống, Phong Vân Đình và Thời Ngọc Minh sẽ biến mất. Đến lúc đó sẽ không cần phải lo lắng hoảng sợ nữa”

Chu Dương nhẫn nại rất lâu, cuối cùng cũng hỏi ra: “Tổng giám đốc Phong, thực ra anh cũng không cần phải sốt ruột như vậy, anh có thể trước tiên thuận theo ý của ông cụ Hình, ông ta dù sao cũng lớn tuổi rồi, nói một câu có vẻ vô tình, đợi khi ông ấy qua đời, anh cùng với cô Thời tiếp tục mối duyên cũng có thể..”

Phong Vân Đình nhanh chóng gạt bỏ: “Tôi đã phụ cô ấy một lần, không thể phụ cô ấy lần thứ hai, nếu như bây giờ tôi và cô ấy chia tay, cho dù là để đối phó với ông cụ Hình…tôi không thể tiếp tục làm tổn thương cô ấy”

Thời Ngọc Minh ở bên này, còn một tình hình khác.

Công ty bị Tôn Bảo huỷ hoại, tình hình còn tệ hơn cô nghĩ.

Ngoại trừ bị tồn đọng mấy dự án đá quý mấy chục tỷ, Tôn Bảo còn tiếp nhận rất nhiều những công việc vừa phiền toái vừa có lợi nhuận thấp, ông ta không quen với quy trình quỹ thuật của công ty, thậm chí ngay cả nghiệp vụ cũng không có, bảo thạch từ khi lấy được nguyên vật liệu tới thiết kế nguyên liệu dựa vào đặc tính, cuối cùng tạo ra thành phẩm, ít nhất cũng phải mất đến hai tháng, nhưng ông ta trong hợp đồng lại có thể viết thời hạn gia công chỉ có một tuần.

Công nhân trong công ty kêu khổ không ngừng, ngày ngày tăng ca không nói, bất mãn với công ti ngày càng tăng lên, bỏ việc rất nhiều.

| Cái này còn chưa tính, chuyện đáng sợ nhất là, ông ta hiện tại đem con bỏ chợ, nguyên cả một cục diện rối rắm ném vào trong tay cô, trước mắt sắp tới kì hạn giao hàng, nhưng tranh thiết kế còn chưa vẽ xong, rõ ràng là phải kéo dài thời gian.

Kéo dài thời gian coi như là trái với hợp đồng, vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường tiền, căn bản đã không có lợi nhuận, cuối cùng mệt chết đi sống lại làm xong rồi, vẫn phải bù thêm tiền.

Mà Thời Ngọc Minh rất tuyệt vọng phát hiện ra, cô từ từ xem xong hết tài liệu của mấy năm nay rồi, việc làm ăn mấy năm nay của công ty đến tám chín phần mười đều phải bồi thường như vậy.

Cô dùng cả buổi chiều để chỉnh lại hạng mục hiện tại của công ty, cố gắng làm giảm thiệt hại xuống ít nhất có thể.

Lúc chuyên tâm làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh.

Khi cô cuối cùng có thời gian để đứng lên vận động chân tay mới phát hiện ra đã qua một đêm, lúc này đã là sáu giờ hơn buổi sáng.

Thời tiết cuối tháng mười, sáu giờ hơn vẫn còn có chút lạnh.

Cô đứng dậy đi đóng cửa sổ, mới phát hiện có một người đứng dứng cửa sổ.

Anh mặc áo đen quần đen, nằm trên yên xe một chiếc mô tô, hình như quần áo trên người rất phong phanh, anh ôm chặt lấy cánh tay, đầu tựa trên đầu chiếc mô tô, chỉ có một chân chống xuống đất duy trì cân bằng.

…là tiên sinh.

Hay là Phong Vân Đình?

Không biết có phải làm việc nguyên đêm đầu óc có chút tê dại, vậy mà cô nhất thời không phân biệt được hai người này rõ ràng.

Không biết có phải là quá ăn ý, lúc cô cúi đầu nhìn xuống, anh dường như cũng từ trong giấc mơ tỉnh lại, từ trên chiếc mô tô nhảy vọt xuống, VỖ VỖ vào miệng hé vào mở ra, nói ra hai chữ.

Ngọc Minh.

Là tiên sinh.

Chỉ có tiên sinh mới gọi cô là Ngọc Minh, Phong Vân Đình luôn luôn gọi cô là Minh.

Là anh ấy.

Thời Ngọc Minh ngay cả áo khoác cũng quên mặc, gần như là chạy như bay xuống tầng.

Trước đây gặp anh, sẽ là tây trang cẩn thận tỉ mỉ, hoặc là áo sơ mi trắng sau khi cài áo vest ra, anh tuấn cao quý, mà hôm nay anh mặc áo phông đem và quần bò, thoạt nhìn trẻ hơn vào tuổi, hơn nữa…thật sự tất giống với Phong Vân Đình hồi cấp ba, “Ngọc Minh”.

Tiên sinh vừa mở miệng, là âm thành khàn khàn ảm đạm mà cô quen thuộc.

Thời Ngọc Minh đi qua: “Đến rồi sao không lên trên? Bên ngoài lạnh lắm”

Tiên sinh ôm nhẹ lấy cô, cười khẽ nói: “Không được treo tường nữa, nếu không lần sau mẹ vợ đi siêu thị sẽ mua cho chúng ta Okamono mất.”

Thời Ngọc Minh nghe được sự chế nhạo trong lời nói của anh, đỏ mặt đẩy nhẹ anh: “Vậy… anh có thể gọi điện cho em mà, em sẽ xuống gặp anh, đúng rồi, sao anh không lái ô tô? Trong xe sẽ ấm hơn một chút.”

“Một lát nữa anh sẽ đến công ty làm, giờ cao điểm em biết mà, đi mô tô sẽ nhanh hơn một chút.”

“Vì vậy anh liền ở dưới tầng chịu lạnh nguyên cả đêm? Em trước giờ không biết anh biết lái mô tô.”

Tiên sinh có suy nghĩ một chút có điều chỉ nhíu mày: “Người nào đó chán ghét bỏ cuộc đua mô tô lần trước, chính là vì tới gặp em, Ngọc Minh, anh thật sự không phục lắm, anh là muốn cho anh ta xem xem, anh cũng biết lái mô tô, hơn nữa kĩ thuật còn rất tốt, không kém anh ta chút nào.”
Chương 181: Trước mặt anh, không sao đâu

Thời Ngọc Minh khẽ bĩu môi: “Tiên sinh, em luôn cảm thấy gần đây dường như cả hai chúng ta đều trở nên có chút hơi ngây tho.”

“Ngây thơ một chút…Cũng tốt. Ngọc Minh, thời gian đẹp nhất trong đời người chính là khi còn ngây thơ. Khi chúng ta đã trưởng thành, phiền toái và đau khổ từng cái từng cái sẽ theo nhau tới, sự ngây thơ lại trở thành điều quý giá nhất”

Tiên sinh từ tốn nói chuyện, gió đêm hơi lạnh, lời nói của anh luôn có khả năng khiến cô thấy an lòng.

“Vậy thì em sẽ ở đây với anh” Thời Ngọc Minh nói, “Em không thể nhìn anh ở đây chịu đựng một mình”

Tiên sinh kéo tay cô vào lòng, vươn tay sờ lên đỉnh đầu cô: “Lên xe đi.”

“…Anh muốn đi ra ngoài sao?”

“Anh định đi đâu?”

“Em đi rồi sẽ biết.”

Thời Ngọc Minh quay đầu nhìn lại, dưới màn đêm, căn biệt thự tĩnh lặng, mẹ hẳn đã đi ngủ từ sớm.

Cơ thể cô đột nhiên nhẹ đi một chút, tiên sinh một tay ôm lấy eo cô rồi vòng tay ra trước, nhẹ nhàng dùng sức cả người cô bị giữ chặt ngồi nghiêng trước mặt anh.

Tiên sinh người cao chân dài, nhanh nhẹn ngồi lên xe, hai tay nắm lấy tay lái, cả người cô ôm trọn trong lòng anh.

Anh mở áo khoác xoẹt một cái, kéo tay cô ôm lấy eo mình, Thời Ngọc Minh buộc phải nhoài người vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi: “Ôm chặt lấy anh.”

Một tiếng động cơ nổ lớn , chiếc xe máy màu đen lao về phía trước như một con báo đen nhanh nhẹn và mạnh mẽ.

Thời Ngọc Minh tóc xõa bị gió thổi tung lên, từng sợi quẹt vào cằm anh, trong lòng anh có chút ngứa ngáy.

Chiếc váy của cô ấy tung bay trong không trung cùng với làn tóc buông dài.

Tông nền trắng điểm xuyết những bông hoa tím nhạt, vẻ ngoài và khí chất của Thời Ngọc Minh thích hợp nhất với những bông hoa điểm xuyết. Bộ đồ ngủ này ban đầu cũng do chính tay anh chọn, nhưng khi đó công chúa nhỏ nhà họ Thời chê cái váy này quá rộng nên không hợp với dáng người, cho nên cô nhất quyết vứt vào xó. Không nghĩ tới bây giờ được cô mang ra mặc như một chiếc váy ngủ.

“Ngọc Minh”

Gió thổi vi vu bên tai, Thời Ngọc Minh cả người vùi trong vòng tay của anh, chỉ loáng thoáng nghe được giọng anh: “Anh gọi em sao?”

“ỪNgọc Minh, anh muốn nói với em một chuyện”: Gió quá lớn khiến cô không thể nghe rõ anh đang nói gì. “Tiên sinh, em không nghe thấy gì.”

Hôm nay tiên sinh rất khác . Trước kia chỉ làm những chuyện khác chứ không để ý tới chạy xe, trước sau đều dịu dàng và đáng tin cậy, không chút nào tưởng tượng ra anh lại biết chạy loại xe mô tô mạo hiếm này.

Ban đêm trên đường căn bản không có xe, đường hết sức vắng, xe máy tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng gió cũng càng lúc càng lớn, vù vù ở bên tai.

Cô muốn nói chuyện với tiên sinh để anh chạy chậm hơn một chút, nhưng vừa mở miệng ra tóc tai liền bay hết vào. Cô chỉ có thể ngậm miệng lại, cuối cùng gió lớn quá đến mắt cô cũng không mở ra được. Chỉ có thể vòng tay ôm chặt lấy eo anh, cô sợ mình mà buông lỏng tay ra, cô sẽ bị gió lớn thổi bay khỏi chiếc xe máy mà ngã xuống.

Cô có thể cảm nhận được, lồng ngực anh đang khẽ rung lên, dường như anh đang muốn nói gì đó.

Thời Ngọc Minh cố gắng lắng nghe, nhưng một chữ cũng không nghe rõ.

Tốc độ quá nhanh, thật giốn như người đã bay đi rất xa, nhưng linh hồn vẫn lơ lửng bay sau lưng.

Dần dần, xung quanh gió bắt đầu lạnh đi, đường xá cũng bắt đầu trở nên không tốt lắm, có chút lắc lư.

Cũng may, đường xá không được tốt nên tốc độ chạy xe của anh cuối cùng cũng chậm lại.

Thời Ngọc Minh từ từ mở mắt ra, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hết hồn – từ phía cô nhìn sang, cách họ chưa đầy một mét là vực sâu vạn trượng.

Cô sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhắm mắt lại, tay nắm chặt quần áo của anh.

Cảm nhận được cô gái nhỏ bé trong lòng mình khẽ run lên, Phong Đình Quân một tay giữ tay lái, tay khác ôm lấy cô: “Em vẫn sợ độ cao sao?”

Thời Ngọc Minh gật đầu lia lịa trong vòng tay anh. Cô bị mắc chứng sợ độ cao.

Hơn nữa, mỗi khi đến chỗ cao, rất dễ bị tụt huyết áp.

“Em bị choáng sao?”

“…Có, một chút.”

“Ôm chặt lấy anh” Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, từ trong túi áo khoác lấy ra một vật đưa tới trước mặt cô.

Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, đưa tay nắm lấy, nhưng là…Cảm thấy vật này có chút quen thuộc.

“Đây là… Kẹo ngôi sao phải không?” “Đúng rồi.”

“Sao anh biết…” Cô nói nửa chừng thì ngừng lại.

Cô lại phạm phải chuyện ngu xuẩn. Tiên sinh biết tất cả mọi thứ về cô, làm sao lại không biết tới kẹo ngôi sao.

“Nhanh ăn đi.”

Cô mở giấy gói kẹo ra, cho viên kẹo ngôi sao vào miệng ngậm, một chút ngọt ngào từ từ tan ra trong miệng.

Không lâu sau, rốt cuộc chiếc xe máy cũng dừng lại.

Phong Đình Quân kéo cô ra khỏi vòng tay anh, ôm cô vào lòng và cúi đầu xem tình trạng của cô.

Cô ấy dường như thực sự có chút sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, môi bị răng cắn mất đi chút máu, khóe mắt cũng có chút long lanh, chỉ có đôi má phồng lên do đang ngậm kẹo ngôi sao, giống như một chú chuột nhỏ giấu thức ăn trong nhà , khiến cô trông thật đáng yêu.

“Ngọc Minh, em ổn chứ?”

Thời Ngọc Minh gật đầu chắc chắn: “Ừ.”

“Nói dối, em rõ ràng rất sợ, tại sao lại nói không?”

Thời Ngọc Minh miệng hơi mếu máo: “Em không muốn sợ nữa. Tiên sinh, em nghĩ đổi lại thành Thời Ngọc Minh trước kia, đối với độ cao… có lẽ không đáng sợ như vậy, em đều có thể vượt qua.”

Phong Đình Quân đưa tay kéo ra lớp tay áo mềm mại bên trong giúp cô lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đau lòng hôn một cái lên mi mắt cô: “Ở trước mặt anh, không sao đâu.”

“Trước đây rất lâu, có một người đàn ông dáng vẻ vô cùng giống anh đã nói những lời này với em” “Anh ấy từng nói sẽ che chở cho em, bảo vệ em cả đời, nhưng cuối cùng anh ấy lại quên mất”.

“Có thể anh ấy cũng không phải đã quên hoàn toàn, anh ấy hắn vẫn còn nhớ một phần. Anh ấy nhớ là phải bảo vệ, nhưng lại bảo vệ sai đối tượng” Thời Ngọc Minh cười nhẹ nhõm: “Nhưng anh xem, hiện tại em không cần bất kỳ người nào bảo vệ, em cũng có thể sống thật tốt. Vì vậy.

Cho nên em không muốn lại tiếp tục luẩn quẩn như vậy nữa.”

Phong Nghiêu liếm liếm môi: “Ngọc Minh, Em còn tin tưởng anh sao?”

“Em tin tưởng vào anh” Thời Ngọc Minh gật đầu, “Nhưng em muốn mình trở nên kiên cường hơn, điều này cũng không quá mâu thuẫn”

Phong Đình Quân cười gượng: “Xem ra người đàn ông dáng dấp giống anh đó đã khiến cho em có cảm giác không an toàn, khiến em không dám hoàn toàn tin tưởng một người nào đó”

Về điểm này, Thời Ngọc Minh không phủ nhận.

Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Dù sáu năm qua em đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ và bị lừa dối, em thật sự cũng đã nghĩ mọi chuyện như thế là xong, nhưng Thời Dương vẫn cần em, em không thể gục ngã. Bây giờ mọi chuyện cũng đã qua, Thời Dương thì hoạt bát đáng yêu, em còn có Viên Nguyệt, mẹ em cũng cần có em chăm sóc, còn có anh… Có nhiều người yêu thương và quan tâm đến em như vậy, cảm giác an toàn của em cũng không ít, ngược lại còn nhiều hơn so với trước kia”

“Nhưng em vẫn không muốn trước mặt anh lộ ra vẻ yếu đuối, không phải sao?”

“Đó là bởi vì em không muốn có bất kỳ sự yếu đuối nào. Em muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ người mình yêu”

Phong Đình Quân khẽ cười, anh vẫn giữ tư thế ngồi vắt ngang chiếc mô-tô, hai tay ôm eo cô, nghiêng đầu nhìn cô thật kỹ.

Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng, đẩy nhẹ anh một cái: “Anh nhìn em làm gì.”

“Anh chỉ đang nghĩ, một Ngọc Minh xinh đẹp như vậy, ban đầu sao anh lại vô lại như vậy, lại đánh mất em?”

“Anh không đánh mất, cùng lắm chỉ là khoanh tay đứng nhìn thôi.”

Phong Đình Quân cười vẻ chế nhạo và không nói gì.

Thời Ngọc Minh nói: “Tiên sinh, em có thể hỏi anh một cây được không?”

“Lúc ấy…anh thấy em thê thảm như vậy, cứ… tiếp tục đứng nhìn như vậy sao?”

Phong Đình Quân chần chiwf một chút, suy nghĩ một chút để có câu trả lời: “Lúc đó anh chưa hoàn toàn tỉnh táo” ” Chưa hoàn toàn tỉnh táo là sao? Anh cũng bị bệnh sao? Hay là bị thương nặng?”

“Coi như là bị bệnh đi”

“Có nghiêm trọng không?” “Bác sĩ tâm lý của anh nói rằng nó không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là nhẹ.”

Thời Ngọc Minh có chút lo lắng: “Em còn nhớ Tiêu Hào không? Anh ấy và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ anh ấy đã qua đời.

Lúc nhỏ anh ấy cũng được bác sĩ tâm lý chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, cũng coi như mắc bệnh giống anh… May mắn thay, anh đã khỏe mạnh hơn, có thể giải quyết công chuyện và có thể cùng chơi đùa với bọn trẻ. Coi như đã bình phục hoàn toàn, phải không?”

“Cái này… Anh cũng không biết”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK