Thời Ngọc Minh đi làm thủ tục xuất viện thế nào?”
“Cô Thời, tiền đặt cọc trước đó của ngài Tiên Sinh chắc còn chưa dùng hết, cô xem nên xử lý Thời Ngọc Minh hỏi: “Còn lại bao nhiêu?” “Còn dư lại 500 triệu 500 ngàn”
Thời Ngọc Minh suy nghĩ một chút, số tiền này cứ để cho Tiên Sinh tự mình xử lý thì hơn, bây giờ nếu cô để cho bệnh viện trả tiền lại, Tiên Sinh bên kia nhất định là không có vấn đề gì, thể nhưng không thích hợp.
Cô nói: “Tôi… Hôm nay tôi đưa mẹ về nhà trước, hôm nào tôi để Tiên Sinh qua đây xử lý nhé”
“Được.”
Tôn Uyển Hà ở trong bệnh viện gần một tháng, trong giây lát đi ra bệnh viện, vừa lúc hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng cực kỳ xán lạn, ánh mắt của bà chưa thích ứng được với anh nắng chói chang này.
“Dì à, ngài đeo đeo mắt kính lên, sẽ khá hơn một chút.” Tài xế Chu Dương như làm ảo thuật đưa lên một bộ kính mắt nữ.
Tôn Uyển Hà sửng sốt một chút, nhìn Chu Dương một chút, lại nhìn Thời Ngọc Minh một chút: “Cậu nhóc, cậu là..” .
“Xin chào dì, ông chủ phái cháu tới đưa các người về nhà”
Thời Ngọc Minh đã tập mãi thành quen đối với kiểu thình lình xuất hiện của Chu Dương, Tôn Uyển Hà lại rất vui mừng: “Bây giờ hiếm có cậu con trai nào cẩn thận tỉ mỉ như thế đấy! Đã lái xe đến đón tôi về thì còn biết chuẩn bị mặt kính”
Chu Dương nói: “Mời dì lên xe.”
“Được được được….”.
Hai mẹ con cùng nhau ngồi vào ghế sau, bởi vì có người lớn tuổi, Chu Dương lái xe tương đối chậm, lúc phanh cũng vững vàng.
“Cậu nhóc này lái xe còn rất ổn trọng” Tôn Uyển Hà nghiêng đầu nói với Thời Ngọc Minh: “Giống với bố con, bố con lái xe chậm nổi tiếng, bị rất nhiều người nói. Thế nhưng chậm có chỗ tốt của chậm, an toàn….”
An toàn.
Tôn Uyển Hà nói xong câu đó thì trầm mặc.
Thời Ngọc Minh nắm chặt tay mẹ nói: “Mẹ, con sẽ để cho kẻ đầu sỏ gây nên vụ tai nạn kia trả giá thật lớn”
“… Ừ, được”
Tôn Uyển Hà gật đầu, dường như cũng không có quá cố chấp với chuyện này.
Tai nạn xe cộ đã qua nhiều năm như vậy, vụ án sớm đã được định, còn làm thế nào lật lại bản án? Coi như đã biết người khởi xướng kia là ai thì chứng cứ chỉ sợ sớm đã bị hủy hết rồi.
Thật ra bà cũng không ôm nhiều hi vọng với chuyện này, lên tiếng cũng chỉ là cho con gái vui thôi.
“Ngọc Minh, đến cái tuổi này của mẹ, thực ra đã không quan tâm ở loại nhà nào nữa rồi, mẹ cũng chỉ có một mình con là con gái, hiện tại mẹ cũng chỉ hi vọng con có thể sống tốt…”
“Mẹ, con biết rồi.”
“Cho nên có một số việc, không cần quá cố chấp để mình quá mệt mỏi”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Con không mệt, vừa nghĩ tới có thể để người xấu đạt được sự trừng phạt tương ứng là con lại vui vẻ”.
Xe vững vàng ngừng lại ở biệt thự nhà họ Thời.
Chu Dương dẫn đầu xuống xe, đi vòng qua ghế ngồi phía sau mở cửa xe, cẩn thận tỉ mỉ mà lấy tay ngắn trần xe: “DÌ, cô Thời, đến rồi.”
Thời Ngọc Minh xuống xe trước, sau đó xoay người lại đi đỡ mẹ mình.
Chu Dương nói: “Dì à, ông chủ cháu bảo cháu thay mặt anh ấy nói lời xin lỗi với dì, gần đây anh ấy hơi bận, không thể tự mình đến đón dì, sau này nhất định sẽ đến cửa giải thích rõ với dì”
Tôn Uyển Hà hết sức hài lòng với người con rể tương lai này: “Không có việc gì không có việc gì, bây giờ người trẻ tuổi đều rất vất vả, không cần cậu ấy tự mình đến, tôi đã biết tâm ý của cậu ấy, cậu ấy là đứa nhỏ cẩn thận tỉ mỉ lại săn sóc, tôi hiểu rõ”.
Chu Dương yên lòng: “Có thể được di khẳng định như vậy, ông chủ cháu nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Tôi rất thỏa mãn, chỉ cần Ngọc Minh thích, tôi đều thoả mãn” Tôn Uyển Hà khẽ ho nhẹ hai tiếng, thận trọng hỏi: “Cậu nhóc à, tôi muốn hỏi một chút, ông chủ trong nhà… Biết chuyện Ngọc Minh cùng cậu chủ không? Gia đình bên đó có thái độ gì?”
Chu Dương cười nói: “Trong nhà ông chủ cháu chỉ có một ông nội còn khoẻ mạnh, bố mẹ đều đã đã qua đời, ông cụ rất thích cô Thời”
“Hả?” Tôn Uyển Hà nghe đã cảm thấy không thích hợp: “Ông chủ cậu… Không phải là thằng nhóc họ Lục kia à?”
“Không phải”
“Thế nhưng….”
“Mẹ” Thời Ngọc Minh nói: “Con đã nói rồi, con thực sự không có quan hệ với Lục Danh”
Lúc này Tôn Uyển Hà mới phản ứng được: “Cho nên, người trước đó con nói với mẹ là người khác?”
“…. Vâng”
“Vậy cậu ấy là ai vậy? Họ gì tên gì?”
“Anh ấy….” Thời Ngọc Minh cắn môi, không biết trả lời như thế nào.
Cô có chút uất ức phát hiện, đến bây giờ cô còn chưa biết tên thật của Tiên Sinh.
“Nói chuyện đi Ngọc Minh!”
Thời Ngọc Minh lộ vẻ khó xử: “Mẹ, con.”
May mà có Chu Dương ở đó hợp thời cho giải vây Thời Ngọc Minh: “Cô Thời hay là đừng nói nữa, ông chủ tôi nói, sau này nhất định sẽ đến cửa chào hỏi, đến lúc đó sẽ nói hết mọi chuyện cho dì. Có một số việc cần chính anh ấy nói”.
Tôn Uyển Hà nghe xong lời này, mới thở phào một cái: “Ôi, nhóc này, còn truyền thống. Tôi cũng an tâm, tôi còn tưởng rằng con bé ngốc nhà chúng tôi ngay cả tên của người ta cũng không biết, đây không phải là đùa giỡn à?”
“Mę.”
“Được rồi được rồi, gọi con một câu con bé ngốc con đã không vui?” Tôn Uyển Hà cưng chịu nói: “Không có việc gì, mẹ biết cậu ấy là một người có chừng mực, cũng yên lòng. Chờ hôm nào cậu ấy có thời gian, để cậu ấy tới nhà ngồi một chút, mẹ sẽ không làm khó cậu ấy”
Đang nói, đột nhiên nghe được bên trong biệt thự truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Sao hoa hồng tôi mới trồng bị nhổ hết rồi? Đây là có chuyện gì?”
Trương Huệ vừa ra khỏi cửa đã thấy mười mấy công nhân trong vườn hoa nhà mình, bà ta thích hoa hồng, cho nên trong vườn hoa bị bà ta trồng đầy hoa hồng, thế nhưng trong một đêm toàn bộ vườn hoa bị san bằng, chỉ để lại đất màu nâu.
Bà ta tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi, kéo một công nhân hỏi: “Ai cho cậu san bằng vườn hoa nhà tôi?”
Công nhân bị dáng vẻ của bà ta làm cho hoảng sợ, vội tránh thoát tay bà ta, lúng ta lúng túng nói: “Tôi cũng không biết, có người bỏ tiền thuê chúng tôi nhổ hết.”
“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho tôi! Đây là nhà tôi! Cho dù là ai thuê các người tới, hiện tại đều dừng lại cút ra ngoài cho tôi!”
Thế nhưng dường như Trương Huệ gào thét cũng không có hiệu quả, mặc dù các công nhân ngừng công việc trong tay, thế nhưng chỉ liếc nhau, có chút không biết làm sao, nhưng cũng không rời khỏi biệt thự.
Trương Huệ liếc thấy được dường như cửa nhà có người đứng, đến gần vừa nhìn, sắc mặt đột nhiên âm trầm: “Tôn Uyển Hà? Là bà để người ta nhổ sạch hoa hồng của tôi? Bà dám?”
Không đợi Thời Ngọc Minh nói chuyện, đã thấy Chu Dương tiến lên chắn trước mặt Tôn Uyển Hà cùng Thời Ngọc Minh, trên mặt nở nụ cười nhạt: “Là tôi”
“Cậu?” Trương Huệ nhìn anh ta từ trên xuống dưới một chút, lại thấy được chiếc Maybach màu đen đậu xa xa kia, hoài nghi nói: “Cậu là người của Lục Danh?”.
“Tôi là người của ai, bà không có quyền hỏi đến. Nhưng ông chủ tôi nói, bà chủ Thời thích hoa hướng dương, vậy phải trồng hoa hướng dương xung quanh biệt thự này. Nếu bà không thích, có thể cút ra ngoài”
Tôn Uyển Hà kéo tay áo của Thời Ngọc Minh, nhỏ giọng hỏi: “Ngọc Minh, sao cậu ấy biết mẹ thích hoa hướng dương? Con nói cho cậu ấy biết à?”
Thời Ngọc Minh cũng là không hiểu ra sao: “Không có mà… Con chưa từng nói qua”
“Vậy thì kỳ lạ….”
Thời Ngọc Minh cũng có chút ngoài ý muốn, những bản thân Tiên Sinh này cũng chính là do vô số ngoài ý muốn tạo thành, bây giờ xem ra hình như cũng không có ngoài ý muốn cho lắm.
“Đất xung quanh nhà em anh đều đã mua lại, đến lúc đó khắp núi đồi xung quanh biệt thự cũng sẽ là hoa hướng dương!”
Tin nhắn của tiên sinh lại tới rất hợp thời.
Cô hỏi ra nghi ngờ của mình: (Tiên Sinh, làm sao anh biết? Lúc này…. Lại là đoán?) (Không phải.) (Vậy là anh quen bố mẹ của em à?) (Cũng không phải.) Rất nhanh, lại gửi tới một tin nhắn: (Ngọc Minh, làm sao mà anh biết được cũng không quan trọng, anh chỉ muốn cho em vui vẻ.)
Chương 176: Những Tháng Ngày Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy
“Em thấy rất vui”
Đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Huệ tức giận, cô càng cảm thấy vui vẻ hơn.
“Vui vẻ là tốt rồi, anh đã giúp em thu dọn lại căn biệt thự như trước đây, em đi xem xem có thích hay không”
Thời Ngọc Minh kinh ngạc: “Cố Quân Nhi không phải vẫn ở trong nhà em sao?”
“Em vào xem sẽ biết.”
Thời Ngọc Minh ngẩng đầu lên, chỉ thấy cửa lớn của căn biệt thự đã bị mở ra từ bên trong, mười mấy gương mặt quen thuộc chạy ra từ trong đó…đều là những người giúp việc từng làm trong nhà họ Thời.
“Bà chủ, cô chủ, chào mừng quay về nhà”
Đứng đầu là má Ngô, má Ngô tuổi gần bằng Tôn Uyển Hà, bà ấy đã làm việc ở nhà họ Thời hơn hai mươi năm, giữa Tôn Uyển Hà và bà ấy còn hơn cả quan hệ chủ tớ, không bằng nói là tình chị em.
Nhưng sau khi Tôn Bảo và Trương Huệ chiếm lấy nơi này, người đầu tiên bị đuổi chính là bà ấy.
Tôn Uyển Hà đã từng khóc đến khàn cả giọng mong muốn giữ lại bà ấy, đã khóc lóc cầu xin, cũng đã khổ sở van nài, nhưng những người giúp việc như má Ngô vẫn bị Trương Huệ đuổi ra ngoài.
Từ cửa lớn của biệt thự tới phòng khách còn một đoạn nữa, đi ngang qua cả một vườn hoa, ban nãy đứng ở bên ngoài nhìn không rõ, bây giờ đi vào trong mới phát hiện ra, bên trong vẫn còn rất nhiều người làm đang làm việc ở vườn hoa.
Những bông hồng bị đốn xuống xếp chồng ở một bên, một ít hoa hướng dương đã được trồng.
Chu Dương sợ Trương Huệ đột nhiên phát điện, liên tục theo sát sau lưng Thời Ngọc Minh, dùng thân mình che chở cho Thời Ngọc Minh và Tôn Uyển Hà, từng bước từng bước đi vào trong nhà.
“DÌ, cô Thời, tiên sinh đã nói khoảng trong ba ngày, phạm vi xung quanh hơn năm ki-lô-mét đều sẽ trống kín hoa hướng dương”
Tôn Uyển Hà hết sức ngạc nhiên đến nỗi nói không lên lời.
Có lẽ là đã trải qua nhiều việc như thế này rồi, Thời Ngọc Minh ngược lại khá bình tĩnh: “Bắt đầu từ khi nào vậy?”
“Chính thức bắt đầu bắt tay vào san phẳng vườn hoa là tối hôm qua, đất đai xung quanh biệt thự được mua ba ngày trước.
“….nhanh như vậy?”
“Tiên sinh ra giá rất cao, đối phương không có lý do gì mà không bán cả”
Thời Ngọc Minh ngập ngừng một lát: “Tôi có thể hỏi chút, mua mảnh đất này mất bao nhiêu tiền không?”
Vị trí của biệt thự nhà họ Thời cũng được xem như ở tại khu vực nổi tiếng của thành phố Hoà Vân, trong cái huyên náo vẫn giữ được sự an tĩnh, cách đó không xa chính là biển lớn, nói một câu tấc đất tấc vàng cũng không có gì quá đáng.
Chu Dương cười cười, không nói một con số rõ ràng, chỉ nói là: “Tiên sinh bảo cô không cần hỏi nhiều”
“Vì sao?”
Chu Dương nhìn cô với ánh mắt thâm ý: “Cô nói xem?”
Thời Ngọc Minh chỉ có thể ngậm miệng.
Số tiền mà anh đã tiêu so với giá mà cô dự liệu xem chừng còn cao hơn rất nhiều rất nhiều, hơn nữa mảnh đất đắt cắt cổ này lại không phải mua với giá cao để xây biệt thự mà để trồng hoa hướng dương.
Tiên sinh nói đúng, cô không biết vẫn là tốt hơn một chút.
Nếu không đoán chừng trong lòng sẽ tiếc rẻ chết đi được.
Đến trước cửa phòng, Chu Dương nhanh chóng đi lên phía trước, giúp bạn cô đẩy cửa phòng ra.
Vừa mới bước vào cửa, lại nhìn thấy rất nhiều thợ sửa chữa lắp đặt đang làm việc.
“Tiên sinh đã nói, bọn họ phải nhanh chóng trang hoàng lại trong nhà thành y nguyên như trước đây, bởi vì trong này đã bị Tôn Bảo sửa rất nhiều chỗ, vì vậy thời gian cần thiết ước chừng sẽ hơi lâu một chút, đại khái tầm khoảng trên dưới năm ngày”
Tôn Uyển Hà hỏi: “Cậu ấy biết nhà chúng tôi trước đây sắp xếp như thế nào sao?”
“Biết ạ”.
“Cậu ấy từng đến nhà chúng tôi sao?”
“Từng đến”
Thời Ngọc Minh đột nhiên quay đầu lại: “Tiên sinh từng đến nhà chúng tôi?”
Chu Dương bỗng dưng ý thức được bản thân mình hình như là đã nói lỡ miệng, có chút ân hận cúi đầu, không nói được lời nào.
Thời Ngọc Minh vẫn hỏi tới cùng: “Anh ấy từng tới khi nào?”
Chu Dương có chút khó xử: “Cô Thời, tiên sinh chỉ cần muốn đến, vậy chắc chắn có cách để đến”
“Tiên sinh nói, anh ấy chỉ có thể dựa vào hồi tưởng để khôi phục lại, nếu như có chi tiết nhỏ nào các cô nhìn thấy không đúng, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với thợ sửa chữa, bảo bọn họ điều chỉnh lại.”
“….được.”
Chu Dương chuyển đề tài, đi lên cầu thang, vừa dẫn đường vừa nói: “Tiên sinh đã cho người bài trí lại phòng của cô Thời như trước, cô xem xem, nếu như có điểm nào cần sửa lại, ngay bây giờ tôi liền dặn dò xuống dưới để bọn họ chỉnh đốn cho tốt, cho đến khi cô Thời hài lòng mới thôi.
“Vậy Cố Quân Nhi thì sao?”
Tôn Uyển Hà thở dài một hơi, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Cô ta không phải sắp kết hôn với Phong Vân Đình sao, có sẽ đã chuyển tới nhà họ Phong rồi”
“Không phải” Chu Dương trả lời thay: “Không có dự định kết hôn”
“Sao cơ?”
“À, không có gì ạ”
Chu Dương im lặng bịt miệng, không dám nói thêm một từ nào.
Anh ta cũng rất ảo não, chuyện mà ông chủ muốn giấu quá nhiều, nhưng những việc đã qua đều theo thời gian mà chậm rãi phát triển, nếu muốn che giấu một chuyện, vậy càng có nhiều chuyện hơn cần phải giấu, anh không biết suy nghĩ âm thầm của ông chủ, nói nhiều sai nhiều, vẫn nên bớt nói là tốt nhất.
Phòng của Thời Ngọc Minh ở tầng hai, không có chút bất ngờ nào, trong phòng không có thay đổi nhiều, đến bây giờ đã hoàn toàn được khôi phục trạng thái như sáu năm trước.
Ngay cả con gấu bông Snoopy đặt ở trên giường kia cũng giống y như đúc.
Con gấu bông Snoopy đó là phiên bản giới hạn, sớm đã không còn nữa, ngày trước cô rất thích nó, buổi tối đều phải ôm nó để đi ngủ, nhưng năm tháng qua đi đã lâu, tại của con búp bê đã bị mất một bên.
Mà con gấu ở trên giường kia không những còn cả hai bên tại mà ngay cả mác treo vẫn còn vẹn nguyên, rõ ràng là mua mới.
“…con gấu bông Snoopy này, muốn mua được e rằng cũng không dễ”
Chu Dương trong lòng có chút ưu tư: “Tiên sinh đi tìm ở rất nhiều nơi, qua rất nhiều người, không dễ dàng gì mới tìm được một người sưu tầm đồ, hết lời thuyết phục cuối cùng mới có thể khiến cho anh ta nén đau buồn để đưa ra thứ đồ mình yêu thích”
“Vậy….anh ấy từ khi nào bắt đầu đi tìm kiếm thế?”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, chuyện này là do tiên sinh tự mình đi làm, chưa từng nhờ đến tôi, tôi chỉ biết rằng vì con gấu bông Snoopy này mà tiên sinh đã ra nước ngoài mấy chuyến”
Thời Ngọc Minh phản ứng lại trong giây lát: “Vì vậy, một dạo trước anh ấy nói có chuyện cần làm, liên tục không xuất hiện, là đang bận tìm con gấu bông Snoopy này?”
“Đối chiếu thời gian, chắc hẳn đúng là vậy.”
Trong chốc lát Thời Ngọc Minh không biết nên phản ứng như thế nào.
Tôn Uyển Hà đột nhiên hỏi: “Vậy… Trương Huệ thì sao?”
Chu Dương nói: “Tiên sinh đã dặn dò xuống dưới, mỗi phòng trong căn biệt thự này đều phải phục hồi lại dáng vẻ như cũ, trong này không có phòng cho mấy người bà ta.”
“Vậy bọn họ..”.
“Dì à, nơi này dì yên tâm ở lại, sẽ có có nhân viên bảo an chuyên nghiệp đến phụ trách an toàn của hai người, có bất cứ chuyện gì đều có thể liên lạc với cháu bất cứ lúc nào, cô Thời có phương thức liên lạc với tôi, khi cô gọi tôi sẽ tới ngay”
Căn phòng này…. Thời Ngọc Minh có cảm giác vừa quen thuộc hiểu rõ lại vừa xa lạ bỡ ngỡ.
Cô đã ở căn phòng này mười tám năm, đi Milan hai năm, sau khi trở về nước liền ở nhà họ Phong, nói ra cũng đã có thời gian tám năm chưa từng trở về ở.
Nhưng căn phòng này cũng chứa đựng tất cả những ước vọng thời thiếu nữ của cô, cuộc sống tươi đẹp đã qua giống như đèn kéo quân ùa về trong tâm trí cô, mà cô bây giờ mới đau xót trong lòng phát hiện, ngoại trừ chiếc bàn học ở trong góc phòng kia đưa cô rất nhiều kí ức đau thương sâu đậm, phần còn lại, giống như đều tràn ngập dấu vết của Phong Vân Đình.
Trong trí nhớ, anh ấy vẫn là người con trai anh tuấn mặc đồng phục, khi màn đêm buông xuống, anh ngẩng đầu, dang hai tay đứng ở mảnh đất trống phía dưới cửa sổ của cô, nói với cô: “Đi thôi, anh đưa em đi ngắm sao”
Tầng hai, không hề tính là thấp.
Nhưng cô luôn luôn không chần chừ một giây, nhảy xuống từ bệ cửa sổ, được cậu thiếu niên vững vàng đỡ lấy, làn váy trắng xẹt nhanh qua không trung một đường cong duyên dáng.
Lúc bắt đầu anh ấy còn có thể đón lấy cô một cách vững chắc, về sau lên cấp ba, cân nặng của cô tăng lên, mấy lần đều loạng choạng lùi về sau mấy bước, cô vẫn còn nhớ Phong Vân Đình trêu chọc nói: “Giỏi lắm, lại nặng hơn rồi.”
Lúc đó tiểu công chúa của nhà họ Thời nào cho phép người khác nói mình nặng?
Vừa đánh vừa đá anh, thế nào cũng phải để anh kiên dỗ dành thì mới không tình nguyện tha thứ cho anh.
Thế nhưng hiện tại..
Căn phòng khôi phục lại rồi, bệ cửa sổ kia cũng sửa lại rồi.
Người con trai đứng ở tầng dưới cũng vàng đón lấy cô ấy…sắp cưới người khác rồi.
Đau buồn sao?
Ngược lại không có, không còn yêu nữa, dường như cũng sẽ không buồn đau.
Nhưng vẫn là có chút thương cảm, thanh xuân đó, đáng yêu biết bao, đơn thuần biết bao?
Đơn thuần đến nỗi khiến cho cô tưởng rằng chỉ dựa vào kí ức thời niên thiếu ấy, cô cũng có thể chống đỡ được cả đời này.
Nhưng sau này Phong Đình Quán đã cho cô một bài học đắt giá… suýt chút nữa phải trả giá bằng mặng sống của cô.
“Cô Thời, cô nhìn xem còn có chỗ nào cần sửa đổi không?”
Thời Ngọc Minh thu lại mạch suy tư, lắc lắc đầu: “Không có.”
“Vậy cô lại đi xem những nơi khác xem?”
“Không cần đâu” Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, đưa bản thân trở lại hiện thực: “Tiên sinh làm việc, tôi rất yên tâm, nhất định là một chút cũng không sai sót.”
Chương 177: Danh Sách Ý Nguyện Của Tuổi Mười Tám
Những kí ức của Thời Ngọc Minh đối với nhà mình đã có chút mờ nhạt, nhưng Tôn Uyển Hà sống ở nơi này mấy chục năm, đối với từng góc nhỏ ở đây đều hết sức thân thuộc.
Khi bà ấy một lần nữa nhìn thấy căn biệt thự được khôi phục dáng vẻ như cũ, nhất thời lại có cảm giác không nói nên lời.
“Mẹ, sao mẹ không nói gì vậy?”
Tôn Uyển Hà che miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dốc sức kìm nén tâm tình của chính mình, sợ mình đột nhiên khóc lên: “Không có gì, mẹ chỉ là nhìn thấy mỗi cành cây ngọn cỏ, mỗi viên gạch viên ngói ở nơi này, liền cảm thấy giống như bố con đang ở đây vậy”
Trong lòng Thời Ngọc Minh đau xót, nắm chặt lấy bàn tay của mẹ.
Chu Dương nói: “Cô Thời, có việc tiên sinh muốn tôi xác nhận với cô một chút rồi mới thi công”
“Chuyện gì vậy?”
“Má Phúc người làm trong nhà lúc trước, đã từng trồng trong hoa viên một cây đa rất lớn, giáp với lan can của biệt thự, cây đa này… có cần khôi phục lại không?”
Thời Ngọc Minh dừng lại một chút.
Câu đa đó…
Là nơi trước đây vô số lần cô và Phong Vân Đình lén lút hẹn gặp nhau ở đó.
Má Phúc lương thiện, không nỡ nhìn cô luôn luôn ngay từ bệ cửa sổ, lo lắng cô sẽ bị thương, vậy nên mỗi lần đều là cô lén lút chạy ra biệt thự, chạy đến dưới tán cây đa ấy, Phong Vân Đình đứng ở dưới đó đợi cô.
Cô thích ngắm sao, Phong Vân Đình liền đưa cô trèo lên ngọn cây, hai người kề vai ngồi ở nơi gần với những vì sao nhất, vừa ngắm sao vừa ngắm đêm tối.
Cây đa ấy cất giấu tất cả những mong ước thời niên thiếu của Thời Ngọc Minh.
“Không cần khôi phục nữa” Thời Ngọc Minh cười nhạt: “Trồng kín hoa hướng dương là được rồi”
Chu Dương gật đầu: “Được ạ”
Thời Ngọc Minh nghĩ tới một vài chuyện, dặn dò Chu Dương: “Tôi có một số chuyện phải làm phiền tới anh.”
Chu Dương dường như sớm đã có chuẩn bị, liền nói thẳng: “Tiên sinh cũng bảo tôi chuyển lời tới cô, chuyện của đứa bé cô không cần lo lắng, anh ấy sẽ chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ, tiên sinh không tiện xuất hiện, Dương đi học tan học sẽ do tôi trực tiếp đưa đón, còn Minh Nguyệt vẫn luôn được má Phúc chăm sóc, đợi đến khi cuối tuần nếu như ông Thái muốn gặp mấy đứa nhỏ, tôi sẽ đưa hai đứa bé tới nhà cũ của nhà họ Phong, cô Thời có thể tự mình đi đến đó gặp bọn họ.
“Anh ấy thật đúng là cái gì cũng đều nghĩ tới rồi.”
Chu Dương mạnh mẽ gật đầu: “Cô Thời, tiên sinh đối với cô là thật lòng thật dạ, hi vọng cô không bao giờ hoài nghi điểm này.”
“Tôi…từ trước tới giờ đều chưa từng hoài nghi.”
“Vậy hi vọng trong cuộc sống sau này cô cũng sẽ luôn luôn tin tưởng anh ấy”
“Chu Dương, tôi luôn cảm thấy hôm nay lời anh nói giống như còn có hàm ý khác, dường như biết có chuyện gì sắp xảy ra, vì vậy nên lại lo lót vài thứ trước?” Thời Ngọc Minh hơi hơi nhíu mi: “Có liên quan tới chuyện mà tiên sinh làm đúng không? Chuyện anh ấy đang làm bây giờ, sẽ khiến tôi nghi ngờ anh ấy?”
Chu Dương lắc đầu: “Tiên sinh làm việc, đương nhiên có lý lẽ của anh ấy. Có một số việc tuy rằng nhìn từ bên ngoài sẽ làm cho người khác đau khổ nhưng anh ấy dù làm bất cứ chuyện gì đều xuất phát từ góc độ muốn tốt cho cô, thời gian lâu dài, cô tự nhiên sẽ hiểu”
“..vì vậy hiện tại vẫn chưa thể nói với tôi, đúng không?”
“Đúng vậy, có điều chắc hẳn sẽ sớm thôi”
“Được.” Thời Ngọc Minh gật đầu: “Chẳng trách nào dạo gần đây anh ấy dường như là vô cùng bất an, lo lắng. Có điều Chu Dương nhưng chuyện tiên sinh vì tôi mà làm, đã quá đủ rồi, nhà của tôi, hoa hướng dương, đây đều là những ước muốn của tôi, anh ấy đều giúp tôi thực hiện nó. Mặc dù pháp nhân của công ty bây giờ đã chuyển thành mẹ tôi, nhưng Tôn Bảo vẫn giữ số cổ phần lớn nhất trong công ty, vì vậy hiện tại tôi không thể trở mặt với ông ta lúc này”
Chu Dương hiểu rõ: “Tiên sinh đã dặn dò, Tôn Bảo dễ đối phó, nhưng Trương Huệ và Cố Quân Nhị thủ đoạn độc ác, tính cách của dì hoà nhã điềm đạm, nếu như sống chung dưới một mái nhà chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, vì vậy hôm nay tôi đến trước tiên đã đuổi bọn họ đi khỏi, cô Thời cứ chuyên tâm đối phó Tôn Bảo”.
Hết thảy tảng đá trong lòng Thời Ngọc Minh đã được gỡ xuống.
Từ trong đáy lòng cô thở phào nhẹ nhõm: “Làm phiền anh giúp tôi chuyển lời tới tiên sinh, thật sự rất cảm ơn anh ấy”.
Chu Dương cười khẽ: “Câu nói này tôi sẽ không nói lại, đợi buổi tối tiên sinh đến tự cô nói với anh ấy đi”
Thời gian trò chuyện trôi qua, Tôn Uyển Hà đã điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình cho tốt hơn.
Vừa mới phục hồi lại tinh thần, liền nghe được câu nói này của Chu Dương.
“Cậu ấy…tối nay tới đây? Nếu như quá muộn thì không cần đi về nữa, đường tới không dễ lái xe, không an toàn, đợi ban ngày hôm nào đó rảnh rỗi lại đến đi, cũng chính thức một chút.”
Tôn Uyển Hà vẫn không biết vô số những đêm đó ở khách sạn Dung Thành.
Cô ấy đã sớm quen với việc tiên sinh luôn luôn xuất hiện vào ban đêm.
Ban ngày, anh ấy là vị thần không có gì là không làm được, luôn luôn tại thời điểm cô cần nhất, ở trong bóng tối âm thầm giúp đỡ cô, từng dòng, từng dòng tin nhắn ngắn giống như là cọng rơm cứu mạng cô, kéo cô lên khi cô sắp chết chìm ở trong bãi lầy.
Mà ban đêm, anh lại là một người đàn ông ôn nhu, yếu ớt khao khát được yêu thương, cả đêm đều ôm cô vào giấc ngủ, nhưng lại không dám chạm vào một sợi lông của cô, trời chưa sáng đã biến mất không thấy nữa.
Thời Ngọc Minh nói: “Mẹ nói đúng, nơi đây quả thực cách rất xa khu vực thành phố, an ấy lái xe đến mất không ít thời gian, vẫn nên là đợi dịp sau rồi hẵng nói.”
Trong lòng Chu Dương hiểu rõ, cúi đầu cười cười không nói, không đồng ý cũng không từ chối.
Anh ta cũng biết, chỉ cần là đến gặp Thời Ngọc Minh, đừng nói là đi đường xa, tự mình ông chủ cũng sẽ dũng cảm quên mình đi tới dù cho đó là nơi cực kỳ nguy hiểm.
Có điều dù sao cũng có mặt trưởng bối ở đây, ý nghĩ của người già tương đối bảo thủ, bọn họ kì thực từng cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhưng quả thực tuyệt đối chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, tuy nhiên muốn giải thích chuyện này, thật sự không thể nói rõ lí do.
Vậy chi bằng dứt khoát không giải thích.
Hơn nữa..
Đêm hôm khuya khoắt lén lút đến tìm ng ời con gái mà mình thích, việc này ông chủ của anh ta thế nhưng đã làm hơn mười mấy năm, thiết kế của nơi này lại được khôi phục lại trạng thái như cũ, đối với anh ấy mà nói chẳng qua là việc cưỡi ngựa nhẹ đi đường quen.
Chu Dương lại cười nói: “Vậy hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi về báo cáo với ông chủ”
Tôn Uyển Hà dặn dò: “Này cậu, cậu lái xe đi đường cũng phải cẩn thận, hôm nay vất vả cho cậu rồi”
“Không vất vả, là chuyện nên làm.”
Sau khi Chu Dương rời đi, căn biệt thự to như vậy cũng không trở nên lạnh lẽo buồn tẻ.
Những người làm trước đây cùng nhau đi lên, tạo thành một hình tròn vây quanh hai người họ.
Má Ngô cầm lấy tay Tôn Uyển Hà, quan sát bà ấy từ trên xuống dưới: “Bà chủ, bệnh của bà đã khỏi chưa?”
“Khỏi rồi, đều khỏi rồi.”
Các bậc trưởng bối đương nhiên có chủ đề mà bọn họ muốn trò chuyện, Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng lui ra ngoài, đi lên phòng mình.
Vừa nãy chỉ chú ý đến con gấu bông Snoopy kia, bây giờ cô mới có thể tĩnh tâm để nhìn kĩ lại nơi từng là “khuê phòng” của cô.
Ga giường hoạ tiết hoa nhí, rèm cửa sổ hoa nhí, mở tủ quần áo ra, bên treo kín đủ loại quần áo xinh đẹp, đại đa số đều là những bộ đồ có hoạ tiết hoa nhí…đều giống hệt với những đồ mà trước đây Phong Vân Đình mua cho cô.
Cô nhẹ nhàng nằm xuống giường, mềm mại đến nỗi cả người đều muốn vùi xuống.
Không biết có phải gần đây quá mệt mỏi hay không, cô nhất nhanh cảm thấy mê man, từ từ đi vào giấc ngủ.
Cô nằm mơ, mơ thấy năm mười tám tuổi ấy.
Cô ngồi ở chiếc bàn học bên cạnh giường, một bên đang chuẩn bị thi đại học, một bên ghi lại một danh sách những ước nguyện của tuổi mới tám vào một cuốn sổ.
Mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành rồi.
..còn hai năm nữa, cô liền có thể gả cho Phong Vân Đình rồi.
Mấy nguyện vọng đầu tiên, đều liên quan đến bản thân mình, và kiên quan tới bố mẹ mình, muốn trồng hoa hướng dương cho mẹ, muốn đổi cho bố một chiếc xe mới, còn muốn mua cho bọn họ một căn nhà lớn để ở, muốn đi xem mặt trời mọc, mặt trời lặn với những vì sao.
Viết đến cuối cùng, trong đầu cô tràn ngập toàn là những năm tháng niên thiếu thanh thuần tươi đẹp đáng nhớ.
Rõ ràng đều là con một, nhưng Phong Vân Đình điềm đạm chín chắn hơn có rất nhiều, anh ấy chứa đựng trong mình tất cả những kiêu ngạo, càng làm cho bố mẹ nuông chiều anh ấy hơn.
Lúc tỉnh lại lần nữa, là bị đánh thức bởi một hơi thở ấm áp truyền đến từ phía sau lưng.
Khi cô vừa tỉnh giấc, vẫn còn vô tri vô thức, không rõ không gian thời gian ban đêm, trong sự mơ hồ, cô cau mày nói khẽ, trong lời nói hình như có chút không vừa lòng: “Sao lại đứng ở dưới lầu đợi em? Anh mau đứng lên, để bố em phát hiện thì xong rồi!”
Từ phía sau lưng ôm chặt cô hơn một chút.
Thời Ngọc Minh trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc, trong hơi thở phảng phất mùi nước hoa Mancera nhàn nhạt.