Khi Thời Ngọc Minh đang đứng trong thang máy hoàn toàn không nghe bất cứ lời nói nào.
Cô nhìn thấy bóng dáng của mình trên cửa của thang máy, chỉ biết thở dài một hơi.
Thời gian này thật sự quá sức lạnh lão.
Thời gian chỉ mới ba năm, hình ảnh của tiên sinh, tất cả đã bị xoá bỏ hoàn toàn, những tháng ngày ấy, người có thể nói chuyện với cô chỉ có mình tiên sinh.
Thang máy dừng lại, cửa mở ra, cô nhấc chân đi ra ngoài.
Lầu mười hai của khách sạn Dung Thành quen thuộc, phòng 1231 là phòng cuối cùng của dãy hành lang này, con đường này đã từng cùng cô trải qua rất nhiều thứ, ngay từ đầu thì rất sợ hãi, đến sau lại thấy quyến luyến, lúc này…
Tiên sinh, nếu anh thật sự còn sống trên thế gian này thì hãy nói cho em vì sao anh không tiếp tục thuê căn phòng này đi chứ?
Tại sao anh lại bỏ em đi vậy?
Tại sao anh không ở lại chỗ này?
Đột nhiên một người đàn ông bước ra từ góc tối của thang máy, đột nhiên làm cho Thời Ngọc Minh giật mình, bước chân cũng dừng lại .
“Chu Dương? Tiên… Tiên sinh đến đây rồi à?” Lúc này Thời Ngọc Minh có chút kích động: “Là tiên sinh tới có phải không? Tiên sinh ở đâu? Phòng 1231? Hay là nơi nào?”
Ánh mắt của Chu Dương lạnh như băng: “Không phải, tiên sinh đã chết rồi.”
“Tiên sinh chưa chết!” Lúc này không hề biết Thời Ngọc Minh lấy dũng khí từ đâu ra, chạy lại túm lấy tay áo của Chu Dương, vội vàng nói: “Rốt cuộc thì tiên sinh đang ở đâu? Anh ở đây, vậy rõ ràng anh biết tiên sinh đang ở đâu đúng không? Anh dẫn tôi đi tìm tiên sinh, dẫn tôi đi…”
“Buông tôi ra!” Đột nhiên Chu Dương đẩy cô ra, một lực đủ mạnh làm cho cô mất thăng bằng, cũng may phía sau cách đó không xa chính là vách tường, cô đập thật mạnh lên trên vách tường, cũng không hề thấy đau bên ngoài, mà chỉ thấy đau trong lòng, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Chu Dương không nhìn vào ánh mắt của cô mà giọng nói: “Cô đi nhanh đi, không cần đến đây”
“Vì sao?”
“Vì sao…” Sắc mặt của Chu Dương xanh mét Sao ư? Cô lại còn có mặt mũi hỏi tôi chăng?Tiên sinh vì cô, gần như là từ bỏ tất cả tài sản của mình nhưng cô đâu biết? Cô tiếp cận tiên sinh, cô giả bộ để ở cạnh tiên sinh, cô lừa tiên sinh hết lần này đến lần khác, rồi lúc tiên sinh gặp nạn thì cô lập tức biến mất! Rốt cuộc kiếp trước tiên sinh thiếu nợ cô bao nhiêu mà kiếp này bị cô tra tấn hết lần này đến lần khác vậy?”
Lúc này Thời Ngọc Minh lúng túng lặp lại: “Hết lần này đến lần khác? Ý của anh là sao?”
Sắc mặt của Chu Dương có chút mất tự nhiên, nhíu mày bực bội nói: “Dù sao thì cô cũng nhanh chóng rời khỏi thành phố Hoà Văn này đi, những thứ tiên sinh cho cô và cả tiền cũng đủ để cô hưởng thụ cả đời rồi”
“Nhưng tại sao anh lại phải đến đây?”
Chu Dương cãi cọ nói: “Tôi tới nơi này để hoài niệm một chút về tiên sinh, không được sao?”
Lúc này Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, nước mắt từ gương mặt chảy xuôi xuống, cô dùng mu bàn tay của mình để lau đi: “Chu Dương, tôi biết anh hận tôi. Nhưng mà lúc này tôi có chuyện quan trọng, tôi phải nhanh chóng đi xử lý. Tôi và ông Hình đã nói chuyện qua điện thoại, tôi biết chắc là tiên sinh chưa chết.”
Chu Dương đột nhiên ngẩng đầu lên và kinh ngạc nói: “Tiên sinh chưa chết? Ông Hình nói cho cô sao?”
“Chắc chắn là ông Hình không muốn nói, đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi!” Thời Ngọc Minh nói: “Ban đầu tôi còn có chút nghi ngờ, nhưng khi nhìn lại phản ứng của anh, tôi chắc chắn rằng lúc này tiên sinh chưa chết, anh đã giấu tiên sinh đi, đúng hay không?”
Chu Dương cười lạnh lùng: “Như thế nào? Lúc đầu nói ông Hình đã nói với cô nhưng giờ lại lôi kéo tôi? Nếu tôi biết được sớm hơn về việc cô và tiên sinh ở bên nhau sẽ có kết cục như thế này thì lúc trước tôi đã không cố giúp hai người. Ông Hình nói đúng, người phụ nữ chính là chướng ngại vật trong sự nghiệp của người đàn ông, nhưng mà cô lại là một chướng ngại vật vô cùng lớn, không chỉ có một lần huỷ hoại sự nghiệp của tiên sinh, mà còn làm hại tiên sinh suýt nữa…
Lại là “lần này rồi đến lần khác”.
Thời Ngọc Minh khế nhíu mày, cô và tiên sinh quen biết từ khi nào? Thời gian ở bên nhau cũng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi.
Đâu ra cái gọi là “lần này đến lần khác”?
Trừ khi lúc trước bọn họ đã gặp nhau trong khách sạn Dung Thành, lúc ấy cô vẫn chưa biết, tiên sinh đã vì cô mà thiệt hại một lần.
Lúc sau bọn họ quen biết, yêu nhau rồi cuối cùng không thể xa nhau, mới có thể xưng là “lại một lần”.
“Chu Dương, coi như là tôi cầu xin anh, hôm nay anh không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này, nói là đến nơi đây để hoài niệm tiên sinh thì có gì đó quá gượng ép.
Tôi nghĩ lý do duy nhất mà anh tới nơi này đó chính là tiên sinh cũng ở đây”
Chu Dương cũng không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói: “Này cô, nếu cô thật sự thấy áy náy đối với tiên sinh thì cô không nên trở về nơi này. Không có cô ở đây, tiên sinh vẫn cảm thấy ổn, nhưng khi cô xuất hiện thì tiên sinh lại như bị đẩy xuống vực sâu một lần nữa”
“.. Vẫn thấy ổn?”
“Đúng vậ “Vậy là tốt rồi!” Thời Ngọc Minh cười vui vẻ: “Tôi chỉ cần biết rằng tiên sinh vẫn ổn là được, cho nên anh mới đưa lá thư chính tay tôi viết cho tiên sinh đọc, đúng không? Cho nên tiên sinh mới thấy đau lòng, mặc dù chưa chết cũng không muốn liên hệ với tôi.”
Sắc mặt của Chu Dương có chút nghỉ ngờ: “Thư gì chứ?”
“Anh không biết?”
Chu Dương phủ nhận: “… Dù là thư gì cũng đều không quan trọng, cô chỉ cần biết rằng tiên sinh thật sự không muốn liên hệ với cô, cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với cô nữa, như vậy là đủ rồi”
“Cánh tay của tiên sinh có sao không? Còn nữa, vụ tai nạn xe kia hẳn là tiên sinh bị thương rất nghiêm trọng, tiên sinh chảy rất nhiều máu..”
“Này cô, cô nghĩ mình tôi sẽ nói cho biết sao? Bất kể ra sao thì tôi cũng không sẽ cho cô biết một tin tức nào không bình thường chỗ nào sao?”
đâu, lúc này tôi dùng hết toàn lực cũng sẽ không cho cô gặp tiên sinh, nên cô cứ yên phận đi.”
Chu Dương nhìn cô thật lâu rồi xoay người rời đi, anh ta nhanh chóng bước vào thang máy.
Lúc này Thời Ngọc Minh vẫn đứng tại chỗ, một hồi lâu sau đó, mới hồi phục lại tinh thần.
Tiên sinh… Thật sự không chết.
Tiên sinh thật sự còn ở trên trần đời này!
Thời Ngọc Minh che miệng, làm mình không phát ra tiếng động khi khóc.
Khóc rồi lại nở nụ cười.
Tiên sinh còn ở đây, thật sự còn ở đây.
Thật sự không có gì so cái tin tốt này cả.
“Mẹ?”
Thời Ngọc Minh quay người lại thì thấy Thời Dương đứng ở cách đó không xa.
“Mẹ, sao mẹ lại đứng ở đây? Mau vào đi!”
Thời Ngọc Minh bỗng giật mình, vội vàng lau sạch nước mắt, hít cái mũi và nắm lấy tay của con mình: “Con tới đón mẹ sao?”
“Dạ, là bố kêu con ra!” Thời Dương tiền gần lại cô, cười hì hì nói: ‘Kỳ thật là bố muốn tự mình tới, nhưng mà lại thấy ngại.”
Thời Ngọc Minh đã bình tĩnh được một ít, hít một hơi thật dài: “Thời Dương, lúc trước chúng ta đi có hơi vội vàng, nhiều món đồ chơi lIron Man của con cũng chưa mang đi, cuối tuần chúng sẽ đến lấy lại được không?”
Thời Dương phấn khích nhảy lên: “Thật vậy sao?”
“Thật chứ!” Thời Ngọc Minh khẽ cười: “Đó là bố mua cho con đúng không?”
“Vâng! Bên trong có thật nhiều thứ là phiên bản giới hạn, hoàn toàn là không dễ mua được đâu! Mẹ, khi nào chúng ta đi?”
“Cuối tuần đi, hai ngày này con ráng nhớ thêm, còn cái gì chúng ta cần về lấy không?”
Thời Dương gật đầu thật mạnh: “Có cặp sách lron Man, còn có hộp văn phòng phẩm, còn có tay làm… À đúng rồi, mẹ, còn chú chó của chúng ta thì sao?”
Con Samoyed có màu trắng.
Đó là nguyện vọng của cô vào ngày sinh nhật thứ hai mươi.
Đã được mười năm thời gian vẫn thế đi qua, ba năm trước cô đã rời đi một cách đột ngột, rồi lại thấy má Phúc liên hệ, nói phiền toái và cần cô hỗ trợ.
Cơ ở bên nước ngoài mau chóng sắp xếp về lại, nhưng lúc đó má Phúc lại thông báo, nói rằng chú chó bị mất.
Lúc cô rời đi, nó còn rất nhỏ.
Nếu là nhanh nhẹn thì sẽ chạy ra được thật nhanh hoặc là được một người tốt bụng nhặt được mang về nhà chăm sóc, hoặc là… Chỉ sợ…
Nghĩ đến đây, cô thấy trong lòng mình rất…
“Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?”
“Mẹ không sao.” Thời Ngọc Minh nói: “Đã ba năm rồi, con cũng đã cao lên rất nhiều, chắc chắn là chú chó cũng rất lớn rồi, có lẽ là sẽ nhận không ra.”
Thời Dương cũng không hề để ý dù một chút: “Không sao, bố nói nó cũng là người nhà của chúng ta, chỉ cần gia đình của chúng ta bên nhau là được rồi.”
“Bố vừa mới nói sao?”
“Không phải, nói từ lúc trước, chính là trước khi chúng ta chuẩn bị lên máy bay một ngày”
Thời Ngọc Minh dừng bước chân lại: “Bố còn nói cái gì không?”
“Thì…
Thời Dương suy nghĩ rồi nói: “Hình như bố còn nói, chờ đi nước ngoài về sẽ mua cho con thật nhiều Iron Man..”
Khi đó Thời Dương mới năm tuổi, có một số việc không nhớ rõ cũng là bình thường.
Thời Ngọc Minh không thấy quá buồn, cô chỉ là có chút tiếc nuối, đêm đó cô không có nói nhiều lời chỉ nói đúng hai câu với anh. Cô là người trưởng thành, nhất định cô sẽ nhớ rất kỹ từng chữ một, mỗi một biểu cảm.
“Thời Dương thích Iron Man hả? Ngày mai bố sẽ mua cho con”
Trong khi nhận ra được điều gì đó thì đã tới phòng 1231 rồi.
Phong Đình Quân đứng ở trong phòng, mở cửa ra và nói với Thời Dương, ánh mắt xác thật đang nhìn về phía cô.