Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 329


“Anh đang nghĩ đến chuyện gì vui hay sao? Tôi thấy anh cười rất hạnh phúc” Tài xế xe taxi cười hỏi.





Phong Đình Quân gật một cái đầu và nói một tiếng: “Đúng vậy!”





“Tôi đang nghĩ về bạn gái lúc trước của mình, tôi đã tỏ tình với cô ấy ở ngay chỗ này, chỉ trong chớp mắt thì mười năm cũng đã trôi qua”





“Trời ạ, thật đúng là ký ức tốt đẹp”





“Đúng vậy.”





“Vậy sau đó hai người có kết hôn với nhau không?”





“Tốt lắm! Từ đầu đến cuối đều chỉ có đối phương, quả thực giống y như phim truyền hình, thật tốt.”





Đúng vậy, nó giống như một câu chuyện tình yêu hoàn hảo từ đồng phục học sinh cho đến váy cưới.





Nhưng nỗi buồn và sự chua xót ở bên trong đó thì người khác không biết, chỉ có chính bọn họ biết.





“Đúng rồi, gần đây có rất nhiều hoa nở, cho nên anh có thể dẫn vợ mình ra đây để cùng ngắm”





“Tháng giêng vừa mới tới, phương bắc còn có hoa mai, nhưng hiện tại thành phố Hòa Vân của chúng ta hẳn là sẽ không có hoa gì, có đúng không?”





“Có chứ!”





Tài xế tràn đầy hứng thú nói: “Có hoa hải đường! Khi nó nở thì sẽ tựa như một đám mây hồng trên bầu trời, gió thổi qua khiến cho cánh hoa rơi xuống giống như tuyết rơi, vô cùng vô cùng lãng mạn!”





Phong Đình Quân chợt ngẩng đầu: “Anh nói… Hoa gì?”





“Hoa hải đường, Thu Hải Đường! Nó vốn cũng là sinh trưởng ở phương bắc, thành phố Hòa Vân của chúng ta căn bản không có, có điều lúc trước tôi chở một khách hàng đi ngang qua và vô tình nhìn thấy một cây hoa hải đường rất lớn, lúc đó còn tưởng rằng đó là cây anh đào, nhưng sau đó tôi lại nhìn hình dáng của cánh hoa không đúng lắm, vì vậy tôi mới lượm vài đóa để về nhà tra cứu thông tin thì mới biết được, hóa ra nó là Thu Hải Đường, cái tên này cũng vô cùng có ý thơ nha…





Hải đường…





Thu Hải Đường!





Hôm nay Ngọc Minh vừa mới nói qua, trong khoảng thời gian mà cô và tiên sinh ở chung với nhau thì Thu Hải Đường cũng là một đoạn ký ức vô cùng tốt đẹp, vì vậy cô mới chế tạo.





ra một chiếc trâm cài áo có hình dáng của hoa hải đường!





Anh bỗng nhiên có chút vội vàng: “Cây hoa kia ở nơi nào?”





“À, nó ở sau núi Vân Đài, chẳng có ai đến đó cả.”





“Chở tôi đến đó ngay bây giờ, ngay lập tức!”





Tài xế trừng mắt nhìn: “Vậy anh không đến biệt thự ven biển hay sao?”





“Đi, nhưng tôi muốn đến xem Thu Hải Đường trước, anh tài xế, hôm nay tôi sẽ bao xe của anh, bây giờ anh chở tôi đến phía sau núi Vân Đài trước đi!”





Anh rút ra một xấp tiền dày đưa cho tài xế: “Làm phiền anh, nhanh lên một chút!”





Một xấp tiền ít nhất cũng có sáu mươi triệu đồng, anh tài xế trợn tròn mắt.





Sau khi tài xế thu tiền xong thì sự nhiệt tình tăng lên gấp mười lần, anh ta đạp chân ga xuống: “Anh cứ yên tâm, đoán chừng chỉ có vài người ở thành phố Hòa Vân này biết về hoa hải đường kia, con đường kia rất khó đi, nếu lần trước tôi không đi sai đường thì căn bản cũng không phát hiện được…”





Thu Hải Đường.





Phong Đình Quân chưa từng nhìn thấy loài hoa đến từ phương Bắc này, thậm chí còn chưa từng nghe qua.





Thế nhưng, tên của loài hoa này thật đẹp, khiến cho người ta không nhịn được mà mơ màng một chút ….





Có phải … anh đã từng mơ thấy một cây hoa lớn kia không?





Lúc xe dừng lại, anh thấy trước mắt như có một cây hoa lớn đứng giữa làn sương khói màu trằng, cả người ngẩn ra, mãi một lúc lâu cũng không nói câu gì.





Tài xế taxi đứng bên cạnh vẫn khen liên tục: “Đẹp không? Có giống như tôi nói không?”





“Mấy cô gái rất thích cái này! Nếu cậu dẫn vợ cậu tới đây, cô ấy chắc chắn sẽ thích!”





“Vẫn chưa có ai biết đến chỗ này, cậu phải nhanh lên, đợi sau này có nhiều người biết đến chỗ này thì nơi đây chắc chắn sẽ trở thành địa điểm nổi tiếng trên mạng, đến lúc đó có đến đây thì cũng không còn ý nghĩa nữa” Phong Đình Quân ngây người nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, yết hầu liên tục trượt lên trượt xuống.





Tài xế lại gần nói: “Thưa anh, bây giờ chúng ta còn đi nữa không? Biệt thự cạnh biển rất là xa đó” Phong Đình Quân thu hồi ánh mắt một cách tiếc nuối rồi hỏi: “Ông có thể vẽ một tấm bản đồ cho tôi được không?”





“Bản đồ gì?”





“Bản đồ để tới đây”





“Cũng được..” Tài xế do dự một lát rồi cười khà khà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK