Bàn tay to lớn của Phong Đình Quân nhẹ nhàng phủ lên vết thương của cô, vẻ mặt chua xót: “Sao lại sưng thế này…”
Một giây sau, anh đã bị đẩy ra xa.
Thời Ngọc Minh giữ một khoảng cách với anh, hiển nhiên là rất cảnh giác: “Tôi không sao, anh đừng.”
Phong Đình Quân cười khổ: “Anh chỉ muốn xem vết thương của em một chút.”
Thời Ngọc Minh hỏi: “Alexander, họ đi rồi à?”
“Ừm, vừa rời đi”
“Phù… Thời Ngọc Minh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Diễn xuất cũng là một công việc khó khăn, tôi có chút ngưỡng mộ Cố Quân Nhị, vậy mà có thể diễn tận mấy năm”
Bip bip bip Tin nhắn văn bản đến.
Lại là tin nhắn?
Cô cau mày nghi ngờ quay lại phòng ngủ rồi lấy điện thoại ra kiểm tra.
[Xin chào, cô Thời, muộn thế này còn phiền cô, về vấn đề câu trả lời của cô trong chương trình hôm nay có hơi không chính xác, thân là một bác sĩ, tôi nghĩ tốt hơn là nên giải thích rõ ràng cho cô. Ngay cả khi ghép gan được hiến giữa những người cận thân ruột thịt thì cũng phải uống thuốc chống thải ghép suốt đời, điều này cũng không khác gì những người xa lạ hiến tặng, nhưng xác suất ghép giữa những người thân ruột thịt cao hơn nên bác sĩ sẽ kiến nghi cho người thân đến làm xét nghiệm trước.] Đó là bác sĩ Trần.
[Cảm ơn bác sĩ Trần, tôi hiểu rồi.] [Cô Thời, đừng khách sao, trước tiên tôi nên xin lỗi cô, tôi lấy được số điện thoại của cô thông qua tổ chương trình, hi vọng sự mạo muội này của tôi không làm cô phiền toái. ] Hóa ra anh ta lấy được số điện thoại từ ekip chương trình.
Cô trả lời: [Không phiền đâu, cảm ơn anh đã giải đáp.] [Vậy thì … cuối tuần sau tôi thể hẹn cô ra ngoài ăn một bữa được không?] Thời Ngọc Minh suy nghĩ một lúc.
Bên chỗ chú Hình đã có thông tin, cô cũng phải xác minh một chút.
Đợi ngày mai cô đến gặp Tôn Bảo và tìm cách lấy tài liệu xét nghiệm sinh học của ông ta, sợ là còn phải phiền bác sĩ Trần giúp làm xét nghiệm máu của ông ta với Tiên Thúy.
[Được, thứ bảy tới, tôi mời anh.] [Sao có thể để một cô gái mời khách được chứ? Là lời đề nghỉ của tôi, đương nhiên phải do tôi mời rồi. Cô Thời, cô có thể đồng ý đi ăn với tôi, tôi đã rất mừng rồi, thật đấy. ] Thời Ngọc Minh một nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ.
Bác sĩ Trần này, dường như nói chuyện có hơi bóng gió, cũng có hơi ám muội Cô quyết định làm cặn kế: [Bác sĩ Trần, hôm nay anh cũng đã thấy, tôi là mẹ của hai đứa trẻ, khoảng thời gian ngắn này.
tôi cũng không định yêu đương thêm nữa. Buổi tiết mục hôm nay cũng là tham gia giúp một người bạn chứ không phải tôi chủ động đăng ký.] Sau một lúc, bác sĩ Trần trả lời.
[Được, tôi biết rồi, nhưng mà cô Thời, tôi vẫn mong có thể được làm bạn với cô, đúng là hôm nay tôi đến với chương trình cũng là vì người khác, trước khi gặp cô, tôi cũng là một người kiên quyết theo chủ nghĩa độc thân. Dù nói thế nào thì, cứ coi như là một bữa cơm giữa những người bạn được không? Nếu có thắc mắc gì về bệnh gan thì cô cũng có thể hỏi tôi, tôi biết thì sẽ thưa tốt, không biết thì sẽ dựa cột nghe.] Thời Ngọc Minh cắn môi, do dự hồi lâu, gõ một chuỗi từ rồi xóa đi, cuối cùng thờ ơ đáp: [Ừm.] “Chuyện ở công ty à?” Giọng của Phong Đình Quân vang lên sau lưng cô.
Khi cô đang gõ nhắn tin, Phong Đình Quân đã lặng lẽ đứng sau lưng cô, giống như một người vô hình, và chỉ mở miệng khi cô vừa kết thúc.
Thời Ngọc Minh cất điện thoại, đứng dậy hỏi: “Ông nội ngủ rồi sao?”
“Còn chưa, em nấu ngon quá, ông ấy ăn đến thích mê, vẫn còn đang ăn”
Tình hình có hơi buồn.
Vốn định sau khi ông nội đi ngủ, cô sẽ vào phòng khách nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ rời đi sớm.
Nhưng ông cụ Phong không ngủ, tuy cô muốn diễn, nhưng thật sự không thể ngủ chung giường với Phong Đình Quân, đúng là không thể tránh khỏi.
Phong Đình Quân như nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ nói nhỏ: “Ông nội thường nghỉ ngơi sớm, nên đợi lát nữa đi”
“.Được”
Cũng chỉ có thể như thế thôi Reng reng reng- Điện thoại reo lên.
Thời Ngọc Minh bấm nút trả lời: “Alo?”
“Sếp Thời, có một bản vẽ thiết kế mà khách hàng không hài lòng lắm. Chúng tôi đã chỉnh sửa hơn hai mươi mẫu thiết kế mà vẫn chưa hài lòng. Hay là … cô xem thử đi?”
“… Gửi qua hộp thư cho tôi.”
“Được”
Thời Ngọc Minh cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Phong Đình Quân: “… Nhà cũ có máy tính không?”
“Anh có một máy tính xách tay hay mang theo bên mình.”
“…Đành thôi vậy”
Chắc hẳn những thứ anh mang theo bên mình có rất nhiều bí mật thương mại, nên tốt hơn hết là cô nên tránh đi thì tốt hơn.
Phong Đình Quân nói: “Em vào phòng làm việc trước, tôi sẽ xuống lầu lấy cho em”“
Còn chưa kịp ngăn cản, Phong Đình Quân đã nhanh chóng đi xuống lầu, nhưng trong vòng một phút sau đã quay lại, đặt máy tính xách tay trước mặt cô: “Đây.”
Thời Ngọc Minh do dự một chút: “Anh không cần xử lý công việc sao? Cho tôi dùng rồi, anh làm cái gì?”
“Đợi lát nửa em ngủ, anh xử lý cũng được”
“Được … à đợi đã, mật khẩu máy tính của anh..”
“1231”
Giây tiếp theo, giọng của anh biết mất trong phòng tắm.
Vâng, ngày 31 tháng 12 là sinh nhật của anh.
Đó cũng là sinh nhật của tiên sinh.
Cô dùng 1231 mở mật khẩu máy tính, liếc nhìn giờ ở góc dưới bên phải, hôm nay là ngày 23 tháng chạp, còn đúng một tuần nữa là ngày hẹn gặp giữa cô và tiên sinh.
Liệu anh ấy… sẽ đi chứ?