Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 183: Ước hẹn bốn năm

Thời gian từ từ trôi qua, mặt trời đã hoàn toàn mọc lên từ phía chân trời, vừa tròn vừa lớn, màu đỏ vàng, không nắng gắt như thời điểm giữa trưa, cũng không lạnh lẽo và hiu quạnh như lúc lặn ở phía tây.

Ánh sáng mặt trời, hóa ra là như vậy.

Ấm áp lại rung động.

“Thực sự rất đẹp” Thời Ngọc Minh không khỏi xúc động.

“Thích không?”

“Có. Rất thích” Thời Ngọc Minh nói: “Tiên sinh, nếu tương lai chúng ta ra nước ngoài, liệu chúng ta có còn cơ hội đến núi Thanh Vân để ngắm bình minh nữa không?”

Phong Đình Quân ôm chặt nàng: “Nhất định có cơ hội”

Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bốn năm, bốn năm sau, chúng †a sẽ cùng nhau quay lại núi Thanh Vân một lần nữa”

“Tại sao lại là bốn năm?”

“Bốn năm sau, khi đó em ba mươi tuổi; Phong Đình Quân nói: “Bốn năm sau, vào ngày 26 tháng 8, là sinh nhật của em, chúng ta sẽ cùng nhau quay lại”

Thời Ngọc Minh vừa cười vừa rưng rưng: “Ba mươi tuổi có gì để ăn mừng sao?”

“Người xưa nói, tuổi ba mươi, chính từ ngày đó, có thể chính thức vẫy tay tạm biệt dĩ vãng”

Lời anh nói cũng có mấy phần đúng, Thời Ngọc Minh gật đầu: “Bốn năm, mọi chuyện đều đã được giải quyết. Phong Đình Quân và Cố Quân Nhi cũng sẽ kết hôn và sinh con, công ty hẳn cũng đã vào khuôn khổ. Anh cũng nói sẽ giúp em quản lý công ty, đến lúc đó em sẽ là bà chủ của anh.”

“Được rồi, em là bà chủ, anh sẽ kiếm tiên cho em. Em chỉ việc làm những gì mình thích. Nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng trong bốn năm, chắc hẳn là đủ để sinh hai đứa bé” Phong Đình Quân thở dài vẻ thỏa mãn, “Ngọc Minh, em sinh thêm cho anh hai đứa con được không? Con trai hay con gái đều tốt, tốt nhất là con gái, lớn lên giống em, mềm mại và nhẹ nhàng, sẽ nhào tới vòng tay anh nũng nịu gọi anh là bố. Thời Dương sẽ bám vào anh như một lá chăn ròi bò tới bò lui, sẽ nũng nịu trong lòng anh rồi ngủ gục trong vòng tay em. Khi bọn trẻ đã ngủ, chúng ta có thể lên đỉnh núi để ngắm bình minh. “

Thời Ngọc Minh nghe vừa thấy ngọt ngào vừa có chút lo lắng: “Còn phải sinh thêm hai đứa nữa sao?”

Cô biết tiên sinh muốn có con.

Mang thai đứa con của tiên sinh , cô chắc chắn rất hạnh phúc.

Chỉ là…

“Em chỉ là lo lắng…”

“Lo lắng bệnh của em sao?”

Thời Ngọc Minh gật đầu: “Tuy rằng hiện tại em không sao, nhưng anh cũng biết căn bệnh này đấy, không biết khi nào nó sẽ tái phát”

“Sẽ không đâu”, Phong Đình Quân ôm cô mỗi lúc chặt hơn: “Em gặp đại nạn cũng không chết, lần trước đã rất xuất sắc vượt qua được cửa quỷ, sau này em chỉ vui vẻ hưởng hạnh phúc và may mắn thôi. Ngọc Minh, khi em sinh hạ Thời Dương, anh đã không ở bên cạnh em, ngày em sinh Viên Nguyệt anh cũng không có ở đó. Lần này, ta nhất định sẽ ở bên cạnh em, cùng em đi kiểm tra thai sản, cùng em vào trong phòng sinh, ở bên cạnh em trong một tháng kiêng cữ, làm mọi điều mà một người chồng và người cha nên làm. “

183-neu-yeu-anh.jpg


“Em có thể thấy anh quá cưng chiều Thời Dương! Cái gì thằng bé muốn anh đều mua.

Tiểu Dương mới là một đứa bé, không thể nuông chiều nó như vậy”

Phong Đình Quân nhướng mày: “Chỉ cần con trai anh muốn, cái gì anh cũng sẽ cho nó.”

Thời Ngọc Minh nhíu mày: “Lần sau thẳng bé nói nó muốn tận mắt nhìn thấy người sắt, anh cũng đưa nó đi sao?”

“Tại sao không?”

Thời Ngọc Minh thực sự không nói nên lời: “Vậy nếu thắng bé muốn cả mặt trăng và các vì sao thì sao?”

“Ngọc Minh”, tiên sinh không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà nói: “Chờ khi mọi chuyện kết thúc, ngày em hứa lấy anh, anh sẽ tặng em một món quà. Món quà này anh đã chuẩn bị suốt sáu năm rồi. Anh luôn mong muốn trao nó cho em, nhưng vẫchưa bao giờ có cơ hội. “

“Quà gì vậy?”

“Bây giờ phải giữ bí mật, đợi em…Ngày đó lấy anh, điều anh đã hứa với em nhất định anh sẽ thực hiện”

Cảnh tượng trước mắt thật đẹp, ôm cô trong vòng tay lại càng cảm thấy vui, suýt chút nữa lại họa từ miệng mà ra, chữ “lại” vừa định thốt ra liên vội vàng nuốt vào, yên lặng trôi đi.

May mắn thay, Thời Ngọc Minh lại không hiểu được.

Cô nói: ” Trong ngày chúng ta kết hôn?”

“Trong” chứ không phải là “lại”, nhưng nó không còn quan trọng nữa.

Phong Nghiêu gật đầu: “Đúng”

“Nhưng, anh đã hứa tặng em món quà gì sao? Sao em không nhớ”

“Không nhớ cũng không sao, chỉ cần anh nhớ là được.”

Phong Đình Quân, những ngôi sao anh đưa cho em đều là giả nha.

Vậy em hứa lấy anh đi, anh sẽ cho em một ngôi sao thật.

Hừ, em không tin, anh có thể mang cả bầu trời đầy sao kia xuống cho em được không?

Anh có thể.

Anh nói khoác!

Nếu em không tin, em thử lấy anh xem sao?

Sau đó, cô kết hôn với anh ta.

Rồi sau đó cô ấy rời bỏ anh.

Ngôi sao đó anh đã sớm chuẩn bị xong.

Sáu năm trước anh đã mua một hành tinh nhỏ.

183-1-neu-yeu-anh.jpg


Tương lai luôn tốt đẹp, những vấn đề hiện tại cuối cùng sẽ được giải quyết.

Tiên sinh đích thân đưa cô đến tận cửa công ty Thời Thị, cô mải mệ vẻ đẹp của mặt trời mọc nên khi rời khỏi núi Thanh Vân thì đã hơi muộn. Tiên sinh phóng xe lao nhanh như chớp, vừa vặn kịp thời gian tới công ty.

Phong Đình Quân nhẹ nhàng đẩy eo cô: “Đi đi, dũng cảm làm những gì em muốn, có anh ở đây rồi”

Thời Ngọc Minh gật đầu: “Anh nhanh đi đi, ở đây nhiều người như vậy, lát nữa sẽ bị người khác nhìn thấy”

Anh không thể ở lại lâu, chỉ có thể nhìn cô thật sâu một lần nữa, đội mũ bảo hiểm lại rồi khởi động xe rời đi.

Hôm nay là ngày đầu tiên Ngọc Minh chính thức tiếp quản công ty, cô hít một hơi thật sâu, ngưng lại ở thắt lưng, bước vào nơi mà cha cô đã vất vả gây dựng mấy chục năm.

Nhưng hiển nhiên, một số người không muốn để cô dễ dàng mà thành công, Cô bước gần vào đến công ty nhân viên lễ tân đã ngăn cô lại: “Xin lỗi cô Thời, tạm thời hôm nay cô không thể vào trong được”

“Tại sao?”

“Phu nhân của chủ tịch vừa căn dặn. Chủ tịch đã ra nước ngoài , bà ấy đang tạm thời điều hành công ty. Hơn nữa hôm nay, có một khách hàng rất quan trọng muốn nói đến bàn chuyện hợp tác. Bà ấy cho rằng cô… Không thích hợp xuất hiện trong công ty lúc này. “

Hóa ra là Trương Huệ.

Bà ta đã bị đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ.

Thời mấy ngày nay, hẳn là phải cố gắng hết sức nghĩ cách để ngăn cô, Thời Ngọc Minh sớm đã chuẩn bị tâm lý.

Cô cũng không gượng ép, gật đầu một cái rồi đi thẳng đến chỗ nghỉ ngơi bên cạnh sảnh lớn, không quên dặn trước nhân viên lễ tân: “Mang cho tôi một ly sữa lạnh nhé.”

“Cô Thời, cô là…”

“Yên tâm, tôi sẽ không lên, không để cô phải khó xử đâu ” Thời Ngọc Minh cười thân thiện, nhân tiện nhắc thêm: “Nhớ đừng cho thêm đường vào sữa nhé, cảm ơn”

Lễ tân là một cô gái tầm ngoài hai mươi tuổi. Trương Huệ đã căn dặn nên cô không muốn làm cho nhân viên phải khó xử.

Chẳng qua là, cô rất muốn xem qua tình hình công ty khi bị Tôn Bảo dày vò sống dở chết dở mà còn ai chủ động tới bàn chuyện hợp tác, cho dù có người đến, Trương Huệ lại định làm gì “Cô Thời, sữa… cô nhất định muốn uống lạnh sao? Hay để tôi hâm nóng cho cô.”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không, tôi không thể uống nóng, cảm ơn cô.”

“ồ, tốt, vậy cô chờ tôi một chút”

Cô bé ở quầy lễ tân chạy đến phòng để đồ uống chuẩn bị, còn cô ngồi xuống ghế sofa trong khu nghỉ ngơi.

Lần trước Tôn Bảo đưa cho cô rất nhiều tài liệu nhưng cô không kịp xem, cô đã chụp ảnh lại một số tài quan trọng. Lần trước cũng xem qua đại khái rồi, lần này xem chỉ tiết hơn một chút.

Chừng mười phút sau, bỗng nghe có tiếng ồn ào bên ngoài.

“Mau nhìn này, mau nhìn này, chủ tịch Phong! Là chủ tịch Phong! Anh ấy thực sự tới rồi”
Chương 184: Bàn bạc chuyện kinh doanh

“A…! Đẹp trai quát”

“Dù đẹp trai đi nữa, anh ấy cũng là chồng của người khác rồi. Cô đừng quên, anh ấy là chồng chưa cưới của con gái chủ tịch Tôn”

“Tất nhiên là tôi biết chuyện này. Tôi nghe nói con gái chủ tịch đang mang thai, chắc cũng sắp tổ chức hôn lễ đúng không?”

“Hắn là vậy. Tình hình hoạt động của công ty chúng ta từ lâu đã quá tệ, Phải chỉ qua nhiều vốn cho dự án đá quý. Sở dĩ anh ấy nguyện ý góp vốn để giúp công ty chúng ta vượt qua khó khăn là vì anh ấy là chồng chưa cưới của con gái chủ tịch! “

“Trông đẹp trai lại yêu vợ. Con gái của chủ tịch thực sự may mãn. Tôi thật ngưỡng mộ.”

Mấy cô nhân viên lễ tân trong đại sảnh rất phấn khích, ngay cả cô gái đang mang sữa đến cũng có chút lơ đễnh, tay bưng sữa nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn về phía cửa.

184-neu-yeu-anh.jpg


Chỉ là cuộc hôn nhân này giống như người 1a biết mình đang uống nước lạnh hay nước ấm mà thôi.

“Rất tuấn tú đúng không?” Cô hỏi Cô gái ở quầy lễ tân không dời mắt được, cô ta gần như nhìn chăm chăm Phong Đình Quân đi từ cửa vào xuyên qua đại sảnh, lơ đãng gật đầu: “Thật là đẹp trai!”

“Nhưng những thứ đẹp đẽ có thể càng nguy hiểm hơn”

Cô gái ở quầy lễ tân thu ánh mắt lại, quay sang nhìn cô: “Cô Thời, cô vừa nói gì? Thực xin lỗi tôi không nghe rõ cô nói gì”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không có chuyện gì, hôm nay người tới công ty bàn chuyện hợp tác là Phong Đình Quân sao?”

Cô gái ở quầy lễ tân gật đầu: “Đúng vậy”

“Bàn về chuyện hợp tác hay chuyện kết hôn?”

“Chắc là cả hai rồi. Cô Thời, cô biết đấy, gần đây công ty gặp khó khăn và cần gấp một khoản vốn. Tổng giám đốc Phong cũng nhanh chóng sắp kết hôn với con gái chủ tịch, cũng coi như là người nhà, anh ấy nhất định sẽ giúp đỡ vượt qua cửa ải khó khăn”

Thời Ngọc Minh liếm môi hỏi: “Vậy hôm nay, là Trương Huệ… Ý tôi là phu nhân chủ tịch phụ trách bàn về việc hợp tác phải không? Cố.

Quân Nhi có ở đó không?”

“Bọn họ đều ở đây, sáng sớm đã tới rồi lẽ cố ý đợi Tổng giám đốc Phong”

Thời Ngọc Minh nảy ra một ý tưởng, mỉm cười và hỏi: “Cho hỏi phòng vệ sinh ở đâu?”

“À, ở đằng kia, đi thẳng từ đây đến cuối cùng rồi rẽ phải là được.”

“Tốt. cảm ơn cô.”

184-1-neu-yeu-anh.jpg


Minh Kiệt sửng sốt, lập tức nói: “Để tôi đi báo cáo với Tổng giám đốc Phong”

“Không cần; Thời Ngọc Minh ngăn anh ta lại: “Tôi sẽ tự mình đi vào.”

Trong phòng làm việc, giọng nói nịnh nọt đáng ghét của Trương Huệ vang lên: “Đình Quân, bữa sáng còn chưa ăn nữa kìa. Quân Nhi bận bịu cả buổi sáng chỉ để làm bữa sáng cho cậu thôi đó. Cậu có muốn nếm thử trước không?”

Cố Quân Nhi cũng nói, “Đúng vậy, em đã dậy sớm để làm nó đấy”

“Em làm nó sao?”

“Đúng đúng đúng, là Quân Nhi làm.”

Thái độ của Phong Đình Quân vô cùng lạnh lùng: “Tôi ăn rồi, lát nữa tôi còn có chuyện, nói vào chuyện chính đi.”

Trương Huệ sững sờ quay lại, bà ta nhếch mép cười hai cái, trong lòng không thoải mái, nhưng bà ta vẫn cố chịu đựng.

Bà ta bây giờ vẫn nhớ rõ rằng Tôn Bảo này không nhờ vả được gì, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thời Ngọc Minh làm cho dao động mà giao lại công ty.

Nếu như vậy, chỉ bằng bà ta ra tay hành động trước.

Bây giờ ở thành phố Hoa Vân, chỉ có hai lựa chọn, một là Phong Đình Quân, hai là anh em nhà họ Lục Ban đầu, vốn là Tôn Bảo hy vọng Lục Doanh có thể trông qua Thời Ngọc Minh mà giúp giải quyết bế tắc này, nhưng ông ta đã tính toán sai, kế hoạch hiện tại chỉ có thể thỉnh cầu Phong Đình Quân.

Nếu anh ta thực sự có thể đồng ý, thì Tôn Chấn chắc chắn sẽ từ bỏ Thời Ngọc Minh vô dụng nghiêng về phía bà ta một lần nữa Bây giờ Tôn Chấn và bà ta trong lòng đã có mâu thuẫn, bà ta phải tìm cách cứu vãn tình hình càng sớm càng tốt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Phong Đình Quân là con đường duy nhất có thể đi thử.

Trương Huệ thở dài nói: “Đình Quân, tình hình công ty của chúng tôi chắc cậu cũng biết. Trước đây, Quân Nhi không hiểu chuyện khiến cậu tức giận nên mới rút vốn, bác cũng không trách cậu. Nhưng dù sao thì Quân Nhi cũng đã có con của cậu rồi. Cậu xem giúp đỡ bao nhiêu cũng được.”

Phong Đình Quân vẫn vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo qua Trương Huệ rồi đáp xuống bụng của Cố Quân Nhị, giọng lạnh lùng: “Con của tôi ư?

“Đúng vậy, anh quên rồi sao? Lần trước anh nói trước mặt ông nội…”

“Cô có chắc mình đang mang thai không?”

Cố Quân Nhi bị câu hỏi của anh làm cho cứng người: “Chắc chắn”

“Nhưng trên giấy khám bệnh của cô có viết gì đâu; Phong Đình Quân nói: “Chuyện các người tìm bác sĩ để làm thụ tinh ống nghiệm tôi đều biết hết. Bác gái à, trước mặt tôi diễn vở kịch này thật là vô nghĩa.”

Lời nói dối bị vạch trần, sắc mặt của Cố Quân Nhi lập tức thay đổi, cô ta xấu hổ mà chuyển thành tức giận: “Anh đang điều tra tôi sao?”

“Cố Quân Nhị, việc xấu cô làm qua nhiều, nhà họ Phong tôi không phải đứa trẻ nào cũng tùy tiện nhận được. Ngay cả khi cô mang thai và sinh ra, tôi cũng sẽ làm xét nghiệm quan hệ bố con. Hơn nữa, đêm hôm đó tôi bị cô chuốc thuốc bất tỉnh, căn bản giữa tôi và hoàn toàn không có chuyện gì, phải không? “

Cố Quân Nhi luống cuống: “Anh nhớ hết sao? Anh không bị ngất sao?”

“Quả nhiên như vậy” Phong Đình Quân ngồi thư thái: “Tôi đã bất tỉnh và thực sự không còn nhớ gì nữa. Thuốc của cô rất nặng, khiến tôi có một số…bất thường về tinh thần.

Nhưng bây giờ nói những điều này thật vô dụng. Đêm đso chúng ta không xảy ra cái gì cả và đứa bé đó cũng là nói dối. Hôn ước của chúng ta hôm nay bị hủy bỏ. “

Cố Quân Nhi sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cô nhìn lên trán Phong Đình Quân hoài nghi nói: “Vết thương trên trán của anh đã lành chưa?”

“Nó không liên quan tới cô”

“Được rồi” Cố Quân Nhi biết chuyện đã không thể cứu vấn nữa bèn nói: ‘Anh giúp chúng tôi giải quyết rắc rối này, tôi hứa sẽ hủy bỏ hôn ước.”

“Chưa đủ,’ Phong Đình Quân nói: “Trước tiên cô phải hứa sẽ hiến phổi cho Ngọc Minh đã”

“Cô ta đừng hòng!” Cố Quân Nhi một mực cự tuyệt: “Đình Quân, anh tỉnh lại đi, cô ấy đã ở bên Lục Danh rồi! Trong lòng cô ấy không còn anh nữa! Cho dù anh giúp cô ấy thế này, cô ấy cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại bên cạnh anh! “

Giọng của Phong Đình Quân vẫn dửng dưng: “Đây là việc của tôi, Cố Quân Nhi, nếu cô thực hiện lời hứa của cô, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa của tôi. Đơn giản vậy thôi, cô tự mình quyết định đi”

“Anh…

Một tiếng “Sầm!”, cửa văn phòng chủ tịch bị đẩy ra.

Thời Ngọc Minh vẫn mặc chiếc váy hoa ông thùng thình từ tối qua, mái tóc dài chấm vai, trên môi mỉm cười và phong thái điềm đạm: “Cảm ơn Tổng giám đốc Phong vì ý tốt của anh, nhưng tôi không cần”

“Thời Ngọc Minh, cô vào đây bằng cách nào?” Cố Quân Nhi hung hăng nghiến răng: “Cô nghe nói hôm nay Đình Quân sẽ đến nên cố ý đến đây để phá tôi, phải không?”

Thời Ngọc Minh bước vào một cách chậm rãi, không gấp gáp, giọng nói nhẹ nhàng, khiêm tốn: “Đừng nghĩ tất cả mội người ai cũng bỉ ổi như cô, cái gì không có được thì đều phá hỏng. Công ty này là tâm huyết của bố tôi, so với cô, tôi càng muốn giữ nó hơn”

Phong Đình Quân đang ngồi, cô đang đứng, cô cố ý quay đầu nhìn sang anh nói: “Tổng giám đốc Phong, đã lâu không gặp.

Nhưng tôi nghĩ hôm nay không phải là lúc để hồi tưởng. Hiện tại công ty đang gặp khủng hoảng, tôi chỉ muốn biết, ngoại trừ việc để Cố Quân Nhi hiến phổi cho tôi, Tổng giám đốc Phong còn có điều kiện gì? “

Phong Đình Quân cau mày nhìn cô không lên tiếng.

Cô tiếp tục kiên định nói: “Vê vấn đề kinh doanh, anh có thể nói một chút về ý tưởng của mình..”

‘Vẻ mặt của Phong Đình Quân thay đổi mấy hồi, lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Em cũng muốn anh giúp đỡ ư “Không phải giúp đỡ, là nói chuyện kinh doanh”, Thời Ngọc Minh nhấn mạnh: “Tổng giám đốc Phong, chất lượng của lô đá quý này vô cùng tốt, nếu anh chịu tái đầu tư vốn, tôi sẽ có cách, dự án này nhất định sẽ làm được, để anh kiếm được lợi nhuận ổn định, không lo thua lỗ”
Chương 185 Chúc anh hạnh phúc

Phong Đình Quân chằm chằm nhìn cô vài giây, từ đầu đến cuối không hề rời ánh mắt khỏi cô: “Nhưng tôi bây giờ không quan tâm đến việc kiếm tiền nữa”

Thời Ngọc Minh hơi cau mày: “Không quan tâm? Tổng giám đốc Phong là có ý gì?

Tôi không hiểu.”

“Cô không hiểu cũng không sao, Thời Ngọc Minh, tôi chỉ hỏi cô, cô có thực sự muốn tôi ra tay giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn không?” Phong Đình Quân nhắc nhở: “Cô nên biết rõ hiện tại, công ty đã không còn là của nhà họ Thời như ban đầu. “

Ngọc Minh hiểu lời anh ta, Trương Huệ cũng nghe rõ.

Một khi vấn đề của dự án này được giải quyết, công ty sẽ được cải từ hoàn sinh, Tôn Bảo sẽ không cần phải trốn tránh nữa. Thời Ngọc Minh sẽ không còn con bài mặc cả để uy hiếp Tôn Bảo, muốn lấy lại công ty lại càng khó khăn hơn.

Nghe đến đây, Trương Hui hông nhịn được, nóng lòng muốn nhảy vào: “Đình Quân, cậu nói cái gì vậy, dù công ty là họ Thời hay họ Tôn, tất cả ban đầu vốn cũng là của nhà họ Phong mà. Cậu giúp đỡ chúng tôi, chẳng phải cũng là giúp bố mẹ cậu giữ được tài sản thừa kế sao? Hơn nữa cậu và Quân Nhi phải lập tức cử hành hôn lễ, người một nhà không nói hai lời…”

“Tôi và Cố Quân Nhi sẽ không phải là người một nhà, bác cũng vậy” Phong Đình Quân ngắt lời bà ta: “Mục đích hôm nay tôi đến là để ở đây nói ra lời này, trừ khi Cố Quân Nhi tình nguyện hiến phổi của mình cho Ngọc Minh, nếu không tôi sẽ không ra tay. Chuyện công ty sống hay chết tôi cũng không quan tâm. “

“Nhưng Đình Quân, ngay cả gia sản bố mẹ mình để lại cậu cũng không muốn giữ sao?

Họ trên trời có linh thiêng sẽ rất đau lòng…”

Phong Nghiêu lạnh lùng cong khóe môi: “Nếu không phải bố mẹ tôi tâm huyết, cố gắng nửa đời người để giữ gìn công ty này, bác nghĩ nó có thể tồn tại đến bây giờ sao?”

Khuôn mặt của Trương Huệ hoàn toàn tái mét.

“Còn nữa? Phong Đình Quân nói: “Công lý đã rõ ràng, cái gì tới sẽ tới, cứ chờ đi, sẽ không còn xa nữa”

Trương Huệ hoàn toàn thay đổi sắc mặt, “Ý của cậu là gì?”

“Theo đúng nghĩa của nó Phong Đình Quân nói: “Bố mẹ tôi bị tai nạn ô tô, cái chết của mẹ Phúc, còn có con gái Viên Nguyệt của tôi suýt bị ngộ độc rượu. Con trai Thời Dương mới sinh ra đã suýt nưa bị bác vứt bỏ. Tôi đều nhớ hết”

“Chứng cớ “À đúng rồi, bäng chứng; Phong Đình Quân nói, “Tôi đã thu thập xong hết rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Đã đến lúc chấm dứt mọi chuyện.”

Phong Đình Quân quay người và rời khỏi văn phòng chủ tịch.

Cố Quân Nhi vẫn muốn đuổi theo, “Đình Quân…”

Trương Huệ hét lêi “Nhưng mẹ..”

“Con còn chưa thấy sao? Con bên cạnh bọn họ sáu năm, ngoài mặt bọn họ dụ lừa gạt muốn cùng con kết hôn, nhưng thực tế đã lén điều tra con rồi!”

‘Đừng đuổi theo!”

Thần sắc của Cố Quân Nhi vô cùng phức tạp, lo âu càng nhiều hơn: “Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Khuôn mặt của Trương Huệ trầm lặng, bà ta không lên tiếng.

Chờ khi Ngọc Minh theo bước chân của Phong Đình Quân rời đi, ánh mắt ba ta đột nhiên trở nên hung ác: “Quân Nhi, chúng ta phải đi một bước cuối cùng”

Phong Đình Quân bước ra, Minh Kiệt đang đợi bên ngoài.

“Tổng giám đốc Phong”

“Ừ, đi thôi”

Minh Kiệt nhìn lại, “Ông chủ, cô Thời cũng đã đi ra, anh không đợi cô ấy một chút sao?”

Phong Đình Quân ngước mắt lên, ánh mắt có chút mệt mỏi, “Chờ cô ấy làm cái gì, chờ cô ấy tới chỉ thẳng mặt tôi mà mắng sao?”

“Tổng giám đốc Phong…”

“Được rồi, như vậy đi, dù sao cũng sắp kết thúc rồi. Phía Kiên có tin tức gì không?”

Minh Kiệt gật đầu: “Tôi đang định báo cáo với anh, đội giám định do Kiên dẫn đầu đã tiến hành giám định chỉ tiết vụ tai nạn của hai chiếc xe đã xảy ra. Mặc dù điều kiện của hai chiếc xe đã rất tồi tệ nhưng anh ấy đã tìm ra bột Talc trong chiếc xe của bác trai.

“bột Talc?”

185-neu-yeu-anh.jpg


Chỉ trách lòng dạ Trương Huệ quá độc ác, vận mệnh Cố Quân Nhi thật quá tốt.

“Để cho Kiên xuất một báo cáo thẩm định hoàn chỉnh gửi cho tôi.”

“Vâng”

Trong khi họ đang nói chuyện, Thời Ngọc.

Minh từ phía sau bước nhanh tới Minh Kiệt tự giác rút lui về phía sau.

“Gái đó…Phong Đình Quân” Thời Ngọc.

Minh gọi anh lại: “Anh vừa mới nói, chuyện lúc trước, anh tìm được hai chiếc xe phải không?

Cô vẫn như lúc chia tay sáng nay, mặc một chiếc váy hoa rộng thùng thình, tóc đen xõa chấm vai, vẫn là Ngọc Minh xinh đẹp sáng ngời trong trí nhớ của anh.

Phong Đình Quân thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt Ngọc Minh bé bỏng, chờ anh một chút, anh đã làm xong 90% rồi, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa là đến cuối cùng thôi.

Chờ anh một lát Chúng ta sẽ rời khỏi đây cùng nhau.

Trên đời này sẽ không có Phong Đình Quân, chỉ có Tiên Sinh thôi.

Anh gật đầu: “Tìm được.”

“Làm thế nào anh tìm được?”

“Là mộ… người rất lợi hại, anh ấy nói cho tôi”

“Hắn trực tiếp nói cho anh biết sao? Hai người gặp mặt?”

“Chúng tôi không gặp nhau, anh ấy đã tìm thấy hai chiếc xe và tiết lộ địa chỉ cho Minh Kiệt”

Thời Ngọc Minh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Không gặp mặt thì thì thật là tốt.

Phương pháp này thực sự nên được tiên sinh viết tay lại.

“Còn có chuyện của Thời Dương và Viên Nguyệt, còn có mẹ Phúc, cũng là chứng cứ mà anh ta tìm được sao?”

“Ngọc Minh; Phong Đình Quân hít một hơi dài: “Tôi đã biết bộ mặt thật của Cố Quân Nhi Tôi không thể cưới cô ta.”

Thời Ngọc Minh nói: “Đây là chuyện riêng tư của anh. Chúng ta bây giờ đã không còn quan hệ gì. Anh tự quyết định đi, không cần nói với tôi”.

“Cho dù chúng ta đã ly hôn, nhưng dù Sao… nhau nhiều năm như vậy, chúng ta không thể làm bạn sao?”

Thời Ngọc Minh cười gượng: “Cần gì chứ, không cần thiết nữa rồi, Phong Đình Quân, tôi không hận anh nữa, không có nghĩa là tôi tha thứ cho anh. Tổn thương mà anh gây ra cho tôi vẫn còn đó, nó sẽ không vì anh thức tỉnh mà biến mất.Chúng ta coi như người xa lạ đi. Như vậy tốt vô cùng. “

Hôm nay thái độ của cô không có dứt khoát như vậy.

Một mặt, là bởi vì anh nói rằng anh có bằng chứng về vụ tai nạn xe hơi, có thể giúp.

bố cô chứng minh sự trong sạch của mình, mặt khác…Cô phải thừa nhận rằng nó có liên quan đến khuôn mặt của anh ta.

Anh ta có khuôn mặt giống hệt tiên sinh.

Càng ngày cô càng không nói ra được.

“Tóm lại, liên quan đến vụ tai nạn xe hơi, thương tích của Thời Dương và Viên Nguyệt, còn có cái chết của mẹ Phúc, nếu có gì cần sự giúp đỡ của tôi, hãy nói cho tôi biết. Những người này là những người thân yêu nhất của tôi, tôi hy vọng tôi có thể làm được điều gì đó cho họ. “

Đôi mắt hy vọng của Phong Đình Quân từ từ chuyển sang thất vọng, anh cười nói: “Tôi sẽ làm tất cả”“

“Vậy thì…Anh sau này tính thế nào?

“Yên tâm, tôi cũng có cô gái mà tôi thích”

Phong Đình Quân nhếch miệng cười, “Tôi sẽ không dây dưa đến cô nữa”

Vẻ mặt của Thời Ngọc Minh thoáng chốc trở nên thoải mái hơn rất nhiều: ‘…Tốt rồi, lần này anh phải đối xử tốt với cô gái đó, quan trọng nhất chính là anh phải tin tưởng cô ấy”

“Cô không hỏi cô ấy là ai sao?”

“Không hỏi, chỉ cần anh thích là được.

Không cần lo lảng về phía ông nội. Nếu cô gái đó hợp với anh, cô ấy yêu anh như vậy, nhất định sẽ đồng ý”

Phong Đình Quân cười gật đầu: “Đúng vậy, ông nội nhất định sẽ thích cô ấy”

“Ừ! “Cuối tuần này, cô vẫn đưa các con đi thăm ông nội chứ?”

“Đúng vậy, tôi đã hứa với ông nội. Nhưng chờ tôi giải quyết xong những chuyện này, tôi sẽ ra nước ngoài định cư. Khi đó, tôi không thể đưa các con đi gặp ông nội mỗi tuần được, nhưng miễn là ông nôi nhớ hai đứa bé thì có thể gọi điện video với bọn trẻ. Cô dừng lại một chút và nói:” Anh cũng có thể như vậy.

Phong Đình Quân nở một nụ cười lớn: “Được rồi, cuối tuần gặp lại”

“Cuối tuần anh cũng về nhà cũ sao?”

“Đúng vậy, ta cũng phải. đến hỏi thăm ông nội, hơn nữa… tôi phải năm chặt thời gian bên bọn trẻ con thêm vài lần nữa, e rằng sau này không có nhiều cơ hội.”

Thời Ngọc Minh nói: “Sau này anh và cô gái ở bên nhau, hai người sẽ có con. Còn về Thời Dương và Viên Nguyệt… tôi sẽ chăm sóc chúng. Chúng là con của anh, đây là sự thật.

Tôi sẽ không có bất kỳ sự giấu giếm nào .

Chuyện ân oán giữa tôi và anh là chuyện của người lớn và không liên quan gì đến bọn trẻ. “

“Vậy thì tốt”

“Vậy thì…chúc anh hạnh phúc.”

“Ngọc Minh, cô cũng vậy, hãy quên hết mọi chuyện đã xảy ra ở thành phố Hoa Vân đi, quên hết tất cả đau thương, tất cả hận thù, sống thật tốt nửa đời còn lại, nhất định phải hạnh phúc”
Chương 186: Tất cả phụ nữ đều là tai họa Hạnh phúc?

Hạnh phúc là gì?

Phong Đình Quân nhìn theo những bước chân rời đi của cô ấy với ánh mắt dịu dàng.

Hạnh phúc, là dáng váy mềm mại, là đôi bàn tay ấm áp, còn là…tương lai của hai người.

“Ông chủ” Minh Kiệt gọi anh ấy.

Lúc này, Phong Đình Quân mới nhận ra không biết mình đã đứng đó bao lâu rồi. Anh vội thu lại ánh mắt, khẽ lên tiếng: “ừm, có chuyện gì vậy?”

“Đã đến lúc đến bệnh viện thay băng rồi Tối hôm qua anh vội vã đến Khu nhà hoa Tường Vi, hôm nay lại bận rộn đến giờ. Bác sĩ nói vết thương hơi sâu, không chú ý có thể để lại sẹo”

Phong Đình Quân đưa tay sờ nhẹ lên trán trái, cơn đau lúc này còn mạnh hơn ngày bị thương.

Anh cau mày, dự cảm không lành: “ừm, đi thôi”

Trong bệnh viện, ngay khi bác sĩ mở vết thương, vẻ mặt của anh ta trở nên nghiêm trọng.

“Phong tổng, vết thương đã trở nên nghiêm trọng. Trước đây tôi đã nói với anh là phải thay băng thường xuyên, không thể chậm trễ! Đáng lẽ tối hôm qua anh nên đến đây thay băng. Vết thương đã kéo dài thêm một đêm, vết thương bây giờ đang trở nên tồi tệ hơn”

Minh Kiệt vẻ mặt tràn đầy lo lắng, còn Phong Đình Quân sắc mặt bình tĩnh: để lại sẹo sao?”

“Có cơ hội không?”

“Sẽ để lại sẹo đấy!”

Bác sĩ thở dài tiếc nuối: “Tại sao tối hôm qua anh không tới? Tôi biết người cấp cao như anh công việc rất bận rộn, nhưng đây là cơ thể của chính mình, vị trí này rất gần mắt, có rất nhiều các dây thần kinh. Trong trường hợp dây thần kinh nào đó bị thương, có thể để lại di chứng khác”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như, nếu các dây thần kinh bị sưng, viêm, khuôn mặt sẽ trở nên cứng đờ và không thể biểu hiện được nét mặt”

“Năm giác quan sẽ không thay đổi, đúng không?”

“Cũng không thể chắc chắn được!”

“Vậy thì không sao” Phong Đình Quân nói “Chỉ cần có thể giữ được gương mặt này là được, còn những thứ khác đều không sao”

Bác sĩ cẩn thận giúp anh ấy rửa sạch mủ ở vết thương bằng bông gạc và nước khử trùng, sau đó bôi thuốc và băng bó lại cẩn thận. Khi mọi thứ đã được lo liệu xong, Minh Kiệt bước tới và đưa một thứ bột có thể giúp Phong Đình Quân che hoàn toàn được vết thương cho đến khi không còn nhìn thấy rõ nữa.

“Đúng rồi Phong tổng, gần đây tinh thần của anh có vẻ tốt hơn rất nhiều!”

Bác sĩ vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ y tế: “Hoàn toàn khác so với lúc trước, anh có chuyện vui phải không?”

Nói đến đây, Phong Đình Quân nhẹ nhàng hơn: “Tôi sắp kết hôn”

“Thật sao? Cô gái nào lại có phúc phần lớn như vậy?”

“Đó là người con gái tôi đã yêu hơn mười năm. Việc cô ấy nguyện ý ở bên tôi là điều may mắn đối với tôi”

Bác sĩ gật đầu “Tôi hiểu rồi, vết thương trên đầu anh là do cô ấy phải không?”

“Không liên quan gì đến cô ấy, là do tôi đã không cẩn thận”

Bác sĩ không khỏi bật cười: “Xem ra anh rất yêu cô ấy”

“Đúng vậy!” anh hít sâu một hơi: “yêu rất nhiều”

“Cho nên lúc đầu tôi mới nị với bệnh tim, anh cần tìm đến một bác sỹ tim mạch thật tốt. Khi anh đến bệnh viện điều trị tinh thần đã không ổn định, thậm chí nó đã kéo dài hơn năm năm nay, uống thuốc như cơm bữa cũng không có tác dụng gì. Bây giờ xem ra chỉ có một cô gái tốt mới là liều thuốc tốt nhất, nếu như biết sớm hơn thì có phải tốt không…”

Phong Đình Quân gật gật đầu: “Đúng vậy, nếu như tôi có thể sớm nhận ra chuyện này…”

Nếu bạn nhận ra điều này sớm hơn, thì có lẽ sáu năm trước mọi chuyện đã không xảy ra.

“Không hẳn là như vậy, dù sao cũng chúc mừng anh!”

“Cảm ơn anh”

“Anh có thể đến khoa tâm thần để kiểm tra kỹ càng hơn, nếu mọi thứ đều tốt lên thì thuốc không cần thiết. Thuốc cũng có mặt hại, tốt nhất là ngừng thuốc. Hơn nữa, dạ dày của anh không tốt. Uống nhiều thuốc sẽ ảnh hưởng đến dạ dày!”

“Tôi đã ngừng thuốc”

Bác sĩ ngạc nhiên: “Anh có bị mất ngủ khi ngưng thuốc không?”

“Lúc đầu, tôi cũng không ngủ được. Gần đây, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh, tôi luôn có thể ngủ ngon”

Bác sĩ cười lắc đầu: “Tình yêu…đúng là chỉ có tình yêu!”

“Cảm ơn bác sĩ, vậy tôi đi trước”

Bác sĩ cũng mừng cho sự hồi phục của bệnh nhân “cao niên” này: “Lúc kết hôn nhớ tặng tôi bánh, kẹo cưới nhé!

“Được, nhất định!”

Sau khi xử lý xong mọi việc, Phong Đình Quân cùng Minh Kiệt rời đi Minh Kiệt nói: “Ông chủ yên tâm, ngoài công ty của cô Thời, Chu Dương và những người khác đã thay.

nhau canh giữ, mọi chuyện đều ổn”

“Cậu vẫn phải cẩn thận, không thể lơ là.

Chú Hình ở đó cũng không nên thả lỏng cảnh giác!”

Giọng nói vừa dứt, anh ấy vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cuối hành lang cách đó không xa. Ông cụ Hình ngồi trên xe lăn cùng vài người phía sau đẩy xe chậm rãi bước tới. Ông cụ vẫn như trước, tuy rằng hai chân không còn đi được, nhưng mái tóc, y phục vẫn được chăm chút tỉ mỉ, ông mặc bộ quần áo thời Đường, hai tay cầm hai trái bồ đào, trên mặt không có chút cảm xúc nào.

“Ông chủ, phải làm sao bây giờ?” Minh Kiệt hỏi.

“Việc gì cũng sẽ có cách giải quyết của nó, chỉ cần ông cụ buông tha cho tôi, ông cụ muốn gì tôi cũng sẽ làm theo”

Vừa dứt lời, chiếc xe lăn của ông cụ Hình đã tiến tới trước mặt Phong Đình Quân.

“Phong Đình Quân.”

Ông cụ nheo mắt: “vết thương đã được xử lý cẩn thận chưa?”

Phong Đình Quân gật đầu: “Cảm ơn chú Hình đã quan tâm, chỉ là một vết thương nhỏ, cháu tự lo liệu được”

“Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, cháu nên biết chuyện gì đang cản trở mình, Phong Đình Quân trong lòng chú giống như con đẻ của mình”

Phong Đình Quân đầu: “Cháu biết rồi!”

“Xem ra…nhìn sắc mặt cũng tốt hơn trước.

Đây cũng đều là công lao của cô Thời đó!”

Phong Đình Quân chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng một người đàn ông mặc vest nở nụ cười rồi lên tiếng: “Ông cụ à, lần trước tôi đã may mắn được gặp cô Thời và tôi rất có ấn tượng với cô ấy!”

“Ừm “Cô Thời thật sự rất xinh đẹp và thông minh. Thật hiếm có người phụ nữ nào có thể có được cả hai như vậy, cô Thời cũng là một tài năng xuất chúng. Chẳng trách Phong tổng lúc nào cũng bị ấy hớp hồn như vậy, anh ấy thà bỏ tương lai đầy hứa hẹn trong tầm tay để được ở bên cô ấy!”

186-1-neu-yeu-anh.jpg


Cụ Hình vô cảm chợt bật ra một nụ cười mỉa mai “Tôi đã nói từ lâu rằng phụ nữ là vật cản trong sự nghiệp của đàn ông! Chỉ những người có đầu óc không minh mẫn mới bị phụ nữ mê hoặc! Nhưng vì Lục Danh thích làm điều đó, tôi không thể ngăn cản được!”

“Chú Hình!”

Phong Đình Quân nghe vậy không thể nhịn được nữa liền lên tiếng: “Cháu hiểu ý của chú, nhưng cháu sẽ không làm như vậy. Cháu chỉ muốn có một cuộc sống hạnh phúc. Dù chú có ép buộc cháu tiếp quản công việc kinh doanh của chú, nhưng trái tim không đặt ở nơi đó, thì cũng vô dụng thôi!”

Quả bồ đề trong tay ông cụ Hình bồng dưng khựng lại: “Đúng vậy, trái tim của cháu đã dành hết cho cô Thời đó rồi. Phong Đình Quân, cháu là người có tài năng, tương lai sẽ rộng mở hơn ít cháu đã lựa chọn một cô gái mà cháu đã yêu nhiều năm. Chú không muốn nhìn thấy cháu bị hủy hoại trong tay một người phụ nữ. Chú đã vẽ sẵn cho cháu một con đường tươi sáng, chỉ cần cháu bước lên, cháu có thể sẽ trở thành kỳ tích của thời đại này!”

“Nhưng chú Hình, cháu thật sự không muốn trở thành điều kỳ tích đó!”

Ông cụ Hình vẻ mặt cau có: “Phong Đình Quân, đừng có mê muội!”

“Cứ coi như là cháu đang mê muội, chú Hình, cháu phải làm gì để chú chịu buông tha cho cháu! Chỉ cần chú nói, cháu sẽ làm!”

Ông cụ Hình chế giễu, cười: “Cháu thật sự không lăn tăn sao?”

“Không cần suy nghĩ, cháu đã có câu trả lời rồi!”

“Được!”

Ông cụ Hình tức giận nói: “Vi cháu không muốn ở lại đây nữa nên hôm nay chúng ta sẽ chấm dứt mọi thứ ở đây!

Chú đã đỡ cháu một tay, nếu cháu muốn rời đi, cháu cũng phải giúp chú một tay!”

Phong Đình Quân gật đầu: “Được, bằng cách nào?”

Tổng giám đốc Quách đứng phía sau, nhìn ông cụ Hình, nói: “Phong tổng, đây là bệnh viện, người ra vào cũng rất nhiều, đừng làm ảnh hưởng đến người khác, tối mai hãy đến căn hộ Marina một chuyến!”

“Được!”
Chương 187: Điều đáng sợ nhất trên thế giới chính là ngộ nhỡ

Ông cụ Hình làm việc gì cũng có một quy tác.

‘Vững vàng Bao nhiêu năm nay, ông cụ luôn là người kiệm lời, các cuộc thương lượng tại các trung tâm thương mại vô cùng gian xảo và thuận lợi, tại các cuộc họp kinh doanh thường niên, các doanh nhân đến mời rượu sâm panh đế trao đổi hết vụ này đến vụ khác nhưng ông cụ Hình chưa bao giờ xuất hiện, ông cụ là người duy nhất trong từng ấy năm vẫn có thể giữ được vị tí của mình, sẽ không bao giờ có ai thay thế được vị trí đó. Chỉ riêng điều này thôi đã đủ khiến người khác khiếp sợ.

Khi Phong Đình Quân tiếp quản tập đoàn Phong Thị, anh ấy gần như lao vào Hội chợ thương mại để đấu đá, khi đó ông cụ Hình đang trốn trong bóng tối để theo dõi anh ấy thì anh ấy không hề biết. Anh ấy hầu như chưa bao giờ nghe đến cái tên ông cụ Hình và thậm chí trước đó anh ấy còn không biết rằng có một người như ông cụ Hình Lúc Phong Đình quân đi đến căn hộ Marina, đã hơn tám giờ tối, vị trí của căn biệt thự rất hẻo lánh, quá nửa ô tô đều không thể đi vào, anh ấy đành phải xuống xe để đi bộ.

Khi anh ấy vừa bước tới căn hộ đã có người đứng đợi anh, vẫn là người quen thuộc anh từng gặp, tổng giám đốc Quách.

Tổng giám đốc Quách vẫn giữ nụ cười đó: “Phong tổng có vẻ đến muộn, ông Hình đã đợi anh được một lúc rồi!”

“.tắc đường một chút!”

“Có phải là tắc đường không?” tổng giám đốc Quách nhếch mép cười.

“Tôi còn phải đón con trai từ trường học về nhà an toàn rồi mới qua đây, như vậy có gọi là lãng phí thời gian không?”

Phong Đình Quân nhìn lên, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Tổng giám đốc Quách hiển nhiên không muốn tranh luận, vội vàng nói: “Thôi được, chỉ là tắc đường, đó là phỏng đoán của tôi thôi, ánh mắt của Phong tổng như vậy khiến người khác thấy sợ hãi đấy!”

“Ông Hình đang ở đâu?”

“Phòng sách”

Phong Đình Quân tiến vào căn biệt thự.

Ông cụ Hình có đôi chân không khỏe nên chỉ có thể đi băng xe lăn, căn biệt thự này có năm tầng, nhưng phòng ngủ và phòng làm việc của ông cụ đều ở tầng một. Phòng sách được thắp sáng nhất nên cũng không khó tìm.

Phong Đình Quân bước vào, gõ cửa: “Chú Hình!”

Ông cụ Hình đang đeo một cặp kính để đọc sách, mặc một bộ y phục chất liệu lụa màu đen, trên tay cầm một cuốn sách, chậm rãi lật từng trang: “Đến rồi! ngồi xuống đi!”

“Cháu không ngồi!”

Phong Đình Quân nói: “Cháu đến đây để trả nợ, khi nào thanh toán hết nợ nần cháu sẽ rời đi, chú Hình cũng nên đi ngủ sớm nên chúng ta đi thẳng vào vấn đề, đừng trì hoãn nữa!”

Ông cụ Hình khit mũi, nhẹ nhàng nói: “Ngồi trước đi. Chú sợ rằng một lúc nữa cháu sẽ đứng không nổi!”

Phong Đình Quân đã chuẩn bị tâm lý trước khi anh ấy tới đây, hai tay buông thống nhưng cơ thể lại rất nặng nề, anh ấy đột nhiên bị thu hút bởi chiếc ghế sô pha bên cạnh: “chú Hình, vỏ bọc của chiếc ghế sô pha này thật đẹp, mới đổi cái mới sao?

“Ừ, nhìn có đẹp không?”

Ánh mắt của Phong Đình Quân nhìn xuống bọc ngoài của ghế sô pha, có đáy màu trắng và những bông hoa màu tím nhạt, cùng màu với váy của Thời Ngọc Minh hôm nay.

“Rất đẹp!”

Ông cụ Hình hài lòng gật đầu: “Tầm nhìn của cháu luôn tốt và mọi thứ cháu chọn đều đẹp, dù là váy hay người”

Phong Đình Quân làm sao có thể hiểu được sự uy hiếp trong câu nói này, anh cười khổ: “Chú Hình, chú có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì, cháu cũng đã phá vỡ sự kỳ vọng của chú, còn cô ấy, không liên quan đến chuyện này!”

“Chú biết không liên quan gì đết nhưng Phong Đình Quân, cháu phải hiểu rằng chú năm nay đã bảy mươi ba tuổi, không còn nhiều thời gian nữa. Chú chỉ muốn có một người thừa kế đủ tốt. Người phụ nữ đó sống hay chết và đến với cháu như thế nào, điều đó chẳng có nghĩa lý gì!”

187-7.jpg


“Nhưng điều đáng sợ nhất trên thế giới là ngộ nhỡ..”

“Cháu sẽ không để chuyện này xảy ra, cháu sẽ đưa cô ấy đi thật xa”

Ông cụ Hình thở dài: “Cháu vẫn còn bướng bỉnh quá. Nhưng chuyện này rất giống hồi nhỏ, bất tràng nam tường bất hối đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lúc đó dù có khóc cũng không ai có thể cứu nổi cháu!”

“Chú Hình, cứ coi như cháu là cứng đầu. Đây là nguyên tắc của chú. Cháu sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả”

Phong Đình Quân nghiến răng nghiến lợi giơ hai tay lên: “chú Hình muốn cháu đưa tay nào?”

Ông cụ Hình với vẻ mặt u ám, chậm rãi tháo kính đọc sách ra, chăm chú nhìn anh: “Phong Đình Quân, chú cho cháu một cơ hội cuối cùng…”

“Không cần , chú Hình, mau chọn đi.”

“Không.”

Ông cụ Hình lặng lẽ nhìn anh ấy, nhìn một giây sau, ông cụ thở dài kêu lên: “Tiểu Quách”

Tổng giám đốc Quách, người đã đợi bên ngoài phòng đọc sách, kính cẩn đáp: “Ông Hình?”

“Đẩy tôi ra sân bên ngoài. Tôi đã quá già để nhìn thấy cảnh tượng như thế này”

“Ông Hình, muộn rồi, để tôi đẩy ông về phòng nghỉ ngơi nhé?”

“Tôi sẽ ngủ ở kia”

Cụ Hình chỉ ra hướng bên ngoài khăng khăng: “Ra bên ngoài sân đi. Tôi cũng muốn ra ngoài xem một chút. Thời Ngọc Minh này có gì hay ho mà đáng để người khác hi sinh đến vậy!”

“Được”

Tổng giám đốc Quách thận trọng đẩy ông cụ Hình xuống sân, khi quay lại thì cầm trong tay một cây gậy đánh gôn rồi đóng cửa lại.

“Phong tổng, anh có chơi golf không?”

Phong Đình Quân cau mày: “Thỉnh thoảng”

“Câu lạc bộ đó nên được công nhận một tay đánh golf như anh”

Phong Đình Quân chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra, hàng này là hàng nhập khẩu xịn, gậy làm bằng hợp kim titan cực cứng, đầu được tẩm thêm vonfram, tỷ trọng vonfram gấp bốn đến năm lần titan nhưng độ cứng thì tốt hơn titan. Nó cũng sẽ mạnh hơn gấp bốn, năm lần tổng giám đốc Quách nói: “Chú Hình thực sự rất kỳ vọng vào anh”

“Tôi biết”

“Tôi lớn lên ở đi theo ông cụ đã hơn 20 năm, không bãng sáu năm anh xuất hiện trong mắt ông ấy. Phong tổng, anh thật sự không biết hưởng phúc phần đó!”

Phong Đình Quân liếm môi nói: “Mỗi người đều có một định nghĩa khác nhau về hạnh phúc. Chẳng qua là mật ngọt đối với anh, nhưng lại là đau khổ đối với tôi!”

“Vậy anh có biết ngành công nghiệp mang tên ông cụ Hình lớn đến mức nào không? Gần như toàn bộ thép ở châu Âu và thậm chí hơn một nửa Nam Mỹ đều thuộc về ông ấy! Ngoài ra, còn có vô số ngành công nghiệp khác như ô tô, tàu thủy, máy bay, thậm chí ….

Tổng giám đốc Quách nói: “Cô ấy chỉ vì một người phụ nữ và là người phụ nữ bị ung thư phổi không biết sống chết thế nào, anh sẵn sàng từ bở?”

Phong Đình Quân cáu kinh ngẩng đầu lên: “Bây giờ nói ra lời này có hợp lý không?

Cũng nên kết thúc sớm đi!”

Tổng giám đốc Quách mỉm cười, gật đầu và đưa cây gậy đánh gôn trong tay cho anh “Anh nên tự làm đi. Anh tự quyết định bãng tay trái hoặc tay phải. Chú Hình rất coi trọng anh. Tôi không dám đụng vào anh”

Phong Đình Quân cầm lấy gậy trong tay.

Trọng lượng vừa đủ và vật liệu chắc chản, đặc biệt là đầu gậy ánh bạc lạnh. Anh lùi lại và ngồi trên ghế sô pha, tay trái đặt lên bàn cà phê bãng đá cẩm thạch, tay phải nâng đầu gậy nặng lên cao và nhắm thẳng vào cánh tay mà không do dự.

“Bếp”

Một vết nứt mạnh như bông hoa máu đỏ in trên chiếc bàn cà phê bằng đá cẩm thạch màu xám. Khi ngớt tiếng kêu, chiếc gậy đánh gôn vẫn còn dính máu bị ném xuống đất một.

Phong Đình Quân sắc mặt tái nhợt, trên trán từng hạt mồ hôi lớn rơi xuống má: “Tổng giám đốc Quách có muốn kiểm tra không?”

Tổng giám đốc Quách dường như không ngờ anh ấy lại nhanh như vậy. Không một chút do dự, chỉ mất không quá mười giây từ khi anh ấy lấy gậy đánh gôn đến khi xử lý cánh tay của chính mình. Tổng giám đốc Quách cau mày, đi về phía trước dùng ngón tay hất nhẹ vết máu thịt còn dính trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, nhưng một tay lại chạm vào mảnh xương còn vương trên bàn.

“Phong tổng tự mình ra tay như vậy, thật là tàn nhẫn”

Phong Đình Quân cố gượng cười: “Kiểm tra xong chưa?”

“Rất tốt, dứt khoát lắm, ông hình chắc chăn sẽ hài lòng về anh!”

Phong Đình Quân mạnh mẽ đứng dậy, cánh tay gấy yếu ớt lơ lửng trên không trung như sợi mì mềm nhũn, anh kéo ống tay áo xuống che đi tất cả.

“Chú Hình quá tốt với tôi. Cho dù lấy cánh tay này làm lãi, tôi cũng sẽ trả lại cho ông ấy Tập đoàn Phong Khởi như hiện tại. Từ nay về sau, trên thế giới này sẽ không còn người nào như Phong Đình Quân nữa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK