Ông cụ Hình bị mấy câu hỏi đột ngột của anh đưa ra mà làm trở tay không kịp, đột nhiên giọng nói trở nên nghiêm trọng: “Đình Quân, dù sao thì chú cũng là người đi trước cháu, cháu đang chất vấn chú sao?”
“Cháu không có, chú Hình, chú là ân nhân của cháu, cháu không dám chất vấn chú, cháu chỉ cảm thấy có hơi kỳ lạ, rốt cuộc thì cháu và người đàn ông trẻ tuổi đội mũ bảo hiểm đó điểm nào giống nhau, mà lại làm chú nghĩ người đó là cháu vậy thôi Tiêng hơi thở của ông cụ Hình ngày càng trở nên nhanh hơn: “Chú cũng chỉ là suy đoán mà thôi, đó không phải là cháu thì tốt rồi, không có bất cứ chuyện gì thì chú cúp máy đây”
“Chờ đã chú Hình, cháu vẫn còn một chuyện chưa hiểu lắm, muốn hỏi chú.”
“Cháu nói đi: “
“Nhắc đến một vụ tai nạn, thì tối hôm qua cháu đột nhiên nhớ ra một chuyện. Năm đó vụ tại hơi của bố mẹ cháu, nếu như là một mình Cố Quân Nhi ra tay, dường như là có vẻ không liên quan chặt chế lắm. Lúc đó cô ta chỉ là một nhân viên của cửa hàng 4S, thậm chí chỉ là đối với chiếc xe thì chỉ làm vài thủ thuật, nhưng mà sau khi vụ tai nạn xe xảy ra, hai chiếc đó vẫn không được tìm thấy, cô ta có lẽ là không có cái năng lực lớn đến như vậy để mà làm cho hai chiếc xe bị tai nạn biến mất hàng mấy năm trời, đến cả cháu cũng không tìm thấy được” Giọng nói của ông cụ Hình đột nhiên đanh lại: “Rốt cuộc là cháu muốn hỏi cái gì?”
“Chú Hình, cháu đang nghĩ, có phải là Cố Quân Nhi chỉ là một con tốt, và thật sự đứng đằng sau bức màn, là một người khác?”
Ông cụ Hình tạm dừng vài giây, không nói gì.
Phong Đình Quân nói: “Chú Hình, chuyện này cháu vẫn muốn kiểm tra lại lần nữa…”
“Đình Quân, cháu thật sự không nên như vậy”
“Cháu điều tra nguyên nhân cái chết của bố mẹ cháu, đây là chuyện nên làm”
“Rõ ràng cháu biết, chuyện chú nói không phải chuyện này”
Ông cụ Hình nói: “Chú gọi điện thoại hỏi lộ trình của cháu, tại sao phải chuyển chủ đề nói? Nếu không phải chột dạ, tại sao cháu gấp rút chuyển chủ đề đến hướng khác? Nếu như cháu không làm như vậy, vậy chú tin cháu và người phụ nữ kia không có quan hệ gì, nhưng lời này của cháu vừa dứt, chú đã biết cháu nhất định chưa cắt đứt với cô ta”
Phong Đình Quân hít sâu một hơi: “Chú Hình, cháu không muốn sai tiếp thêm nữa”
“Cái gì là sai? Chú cứu cháu hai lần, còn giao sự nghiệp cả đời vào trong tay cháu, đốc thúc cháu đừng mê muội những thứ tình cảm nhỏ bé vô nghĩa kia, để cháu có được địa vị và thành tựu như hôm nay, đây là sai à?”
“Chú Hình, cháu biết chú có ơn lớn với cháu, nhưng cháu…”
“Được rồi! Đừng nói nữa, chú không muốn nghe”
Ông cụ Hình nói: “Lần trước cháu nói, cháu với cô ta chỉ là diễn kịch, là vì để ông nội cháu có thể yên tâm”
“.. Đúng”
“Vậy cháu nói cho chú biết, cần bao lâu?”
“Bác sĩ nói, sức khỏe của ông nội cháu rất không ổn, cháu muốn để những ngày cuối cùng này của ông ấy trôi qua vui vẻ một chút”
“Vậy cũng chính là nói, đợi đến lúc ông nội cháu mất, cháu sẽ cắt đứt hoàn toàn với cô ta?” Chân mày Phong Đình Quân siết chặt, tay cầm điện thoại cũng hơi dùng sức.
“Đình Quân, chú chỉ đồng ý với cháu lần này, hy vọng cháu đừng khiến chú thất vọng” Ông cụ Hình cúp điện thoại.
Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Là công ty có việc gấp sao?” Thời Ngọc Minh đợi bên cạnh hồi lâu, thấy cúp điện thoại, mới chậm rãi đi qua.
Hôm nay trên đỉnh núi Vân Đài, cô gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý, anh cũng né đi.
Về tình về lý, cô cũng nên tránh một chút lúc anh nghe điện thoại.
Phong Đình Quân tắt điện thoại, mỉm cười: “Chuyện nhỏ thôi”
“Thật sự không sao chứ?”
“Ngọc Minh, anh cũng chỉ là tỏ ra vô dụng trước mặt em mà thôi, về việc công, anh là “người nham hiểm” ai ai gặp cũng đều sợ đấy” Thời Ngọc Minh nhớ đến lúc Trần Quân Ninh mặt mày hớn hở miêu tả biệt hiệu này với cô, gương mặt ghét bỏ và sợ hãi đó.
Xem ra ở công ty anh quả thật không dễ nói chuyện.
Phong Đình Quân đã đổi lại một nụ cười nhạt, đưa tay giang rộng trước mặt cô: “Đến nhà cũ rồi, diễn viên cũng nên vào chỗ rồi nhỉ?” Thời Ngọc Minh nhìn bàn tay to trước mặt mình, khẽ thở dài, chậm rãi đặt tay lên.
Hôm nay anh bị thương là tay phải, chỉ có thể dùng tay trái dắt cô.
Có lẽ là liên quan đến cánh tay trái từng bị thương trước kia, tay trái của anh yếu hơn tay phải, sức nắm cô nhẹ nhàng.
Vừa vào cửa, một cục thịt tròn nhỏ mềm mại nhào vào lòng cô: “Mẹ!” Thời Dương cũng vậy, em gái nhào vào mẹ, cậu bé chạy thẳng nhào vào bố, lao về Phong Đình Quân như một cái vọt trăm mét: “BốI Con nhớ bố lắm!”
Thời Ngọc Minh nhìn kinh ngạc, mau chóng chặn con trai lại: “Thời Dương, tối hôm qua bố bận cả đêm chưa ngủ, ban ngày lại mệt cả ngày, để bố nghỉ ngơi một chút được không?” Thời Dương hơi không hiểu chớp mắt: “Bố, bố lại đánh kẻ xấu sao?”