“Cô Thời, sao bây giờ mới tới, máy bay sắp cất cánh rồi.
Đây là vé máy bay, vật dụng của Thời Dương cùng Thời Nguyệt đều thu xếp xong xuôi cả rồi… Thời gian hiện tại đã không còn kịp, tiên sinh đâu?”
“Tiền cuối cùng đã tới tay, anh ta đối với tôi đã chẳng còn chút giá trị nào nữa rồi”
Chu Dương đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Thời Ngọc.
Minh hít sâu một hơi, khẽ nở nụ cười trào phúng.
“Cô Thời, cô đang nói cái gì vậy?”
Chu Dương hoang mang nhìn cô, Thời Ngọc Minh vươn tay ôm lấy con trai. Thời Dương ngoan ngoãn nhích lại gần, kêu một tiếng.
“Mẹ, con nhớ mẹ quá đi mất”
“Thật đáng tiếc, tiên sinh chỉ bán được vài thứ, riêng bất động sản cùng công ty đều giữ nguyên. Thật khổ cho tôi khi phải diễn với anh ta một quãng thời gian dài như vậy”
“Cô Thời, cô…”
“Được rồi, không dài dòng với cậu nữa. Suy cho cùng, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu. Mẹ, Thời Dương, chúng ta đi thôi”
Thời Ngọc Minh đổi sang ôm Thời Nguyệt, đưa vé máy bay cho nhân viên kiểm tra, Tôn Nguyệt Hà không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể đi theo. Bà nắm tay Thời Dương, nhanh chóng lên máy bay. Khoang máy bay chậm rãi khép lại, cất cánh bay lên bầu trời cao xanh vời vợi.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc? Chúng ta không chờ bố sao?”
Thời Dương tuy còn nhỏ nhưng đã cảm giác được mẹ xảy ra chuyện, lo lắng hỏi. Thời Ngọc Minh dùng mu bàn tay qua quýt lau mặt.
“Mẹ không có khóc, mắt hơi xót mà thôi.”
“Vậy để con thổi cho mẹ nha”
“Không sao đâu, mẹ ổn rồi: “Bố đâu rồi mẹ..”
“Thời Dương, bà ngoại có chuyện muốn nói với mẹ. Cháu sang kia trông chừng em được không nào?”
“Dạ được!
Thời Dương ngoan ngoãn gật đầu, vé máy bay thuộc hạng thương gia, vốn dĩ là Tôn Uyển Hà và Thời Dương sẽ ngồi cùng nhau, vị trí hiện tại dành cho Thời Ngọc Minh và tiên sinh. Nhưng bên cạnh cô bây giờ lại trốn trơn.
“Minh Minh…
“Mẹ, mẹ đừng hỏi gì cả. Có được hay không?”
Thời Ngọc Minh khẽ nhắm mắt, dùng sức lắc đầu. Tôn Uyển Hà ôm ghì lấy con gái vào lòng, chua xót nói.
“Được rồi, mẹ không hỏi nữa. Con đừng khóc mà..”
Bệnh viện, khoa cấp cứu. Đèn phòng sáng lên cả một ngày đêm. Bấy giờ Quách Khánh An cúp điện thoại, quay sang ông Hình.
“Chú Hình, Minh Kiệt rốt cuộc đã nói rồi”
“Nói thế nào?”
“Minh Kiệt nói…Đình Quân dự định để cái tên này vĩnh viễn biến mất, tạo ra hiện trường tai nạn giả mạo. Từ đó về sau, trên thế gian không còn cái tên Phong Đình Quân này nữa. Mà đối phương có thể dùng thân phận khác ra nước ngoài sống cùng Thời Ngọc Minh”
“Thân phận gì?”
“Anh em sinh đôi của Phong Đình Quân”
“Cậu ta có anh em sinh đôi?”
“Nhà họ Phong năm đó quả thật sinh đôi nhưng người anh đã mất sớm. Chuyện này chính là nỗi đau chưa bao giờ nguôi ngoai trong lòng ông bà Phong, cho nên chưa từng kể với bất kì ai. Mấy ngày trước tôi mới tình cờ tra ra được”
“Nói cách khác, người anh trai này chưa bao giờ xuất hiện trên đời?”
“Đúng vậy”
“Haha, đúng là chó ngáp phải ruồi. Chỉ sợ chuyện này ngay cả Phong Đình Quân cũng không “Chú Hình, vậy hiện tại chúng ta nên làm thế nào?”
“Chờ xem sao. Nếu như cậu ta tỉnh lại. không nhớ đến chuyện Thời Ngọc Minh cùng lũ trẻ thì mọi chuyện xem như: vào quỹ đạo, Phong Đình Quân vẫn là người thừa kế hoàn hảo.
Nếu như vẫn còn nhớ nhung, cứng đầu đòi sống đòi chết thì cứ đem bức thư kia cho cậu ta xem”
“Vâng”
Ông Hình qiấu đầu liếc mắt nhìn Quách Khánh An, dường như trong nháy mắt có thể nhìn thấu nội tâm đối phương.
Quách Khánh An hoàn toàn không chống đỡ được, trong nháy mắt liền hoảng hốt.
“Chú Hình, tôi sai rồi! Tôi không dám như vậy nữa, thật sự không dám!”
“Nhìn lại bản thân mình đi! Biết lí do vì sao tôi không chọn cậu làm người thừa kế chưa hả?”
“Bởi vì năng lực tôi không bằng Phong Đình Quân”
“Không. Năng lực của cậu không hề thua kém Phong Đình Quân. Nếu như không phải tôi phát hiện ra cậu ta thì đã sớm đem toàn bộ giao cho cậu rồi. Tuy nhiên, thứ quan trọng nhất quyết định thành bại không chỉ dựa vào năng lực cá nhân mà còn bao gồm cả tinh thần. Cậu quá mức yếu ớt, nếu như đổi ngược lại là Đình Quân, cậu ta tuyệt đối sẽ không hoảng lạn, cậu ta thành tàn phế, ánh mắt cậu ta vẫn vô cùng trấn định, không hề sợ hãi kiêng dè. Đồng thời, cậu ta luôn không ngừng khiêu chiến, thử thách để chiến thắng tôi “Quả thật tôi đã đánh giá thấp cậu ta. Bắt tôi vì một người phụ nữ quỳ xuống, nhẫn nhục chịu đựng sỉ vả cùng đánh đập, tôi quả thật không làm được.”
Quách Khánh An lúc này đã hoàn toàn buông bỏ tâm tư tranh giành quyền thừa kế, cười khổ trả lời. Ông Hình liền lên tiếng.
“Khánh An, cậu cẩn trọng quan sát Phong Đình Quân. Tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu.”
“Vâng, chú Hình.”
“Di chứng?”
“Thời tiết trở lạnh sẽ vô cùng đau đớn nhức mỏi, khả năng cả đời đều phải dùng thuốc giảm đau”
“Xin phép hổi một chút, ông với bệnh nhân có mối quan hệ như thế nào?”
“Người nhà”
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu như bệnh nhân là người nhà của ông thì thứ ông nên quan tâm là tình trạng sức khỏe của đối phương! Bệnh nhân suýt chết nhưng ông chỉ quan tâm chuyện đối phương có thể tiếp tục làm việc được hay không…Đúng là lần đầu mới thấy người thế này..”
Vào trang nguồn trên hình tìm tên truyện đọc để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Bác sĩ làu bàu, sau đó rời đi. Phong Đình Quân nhanh chóng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt tái nhợt, hô hấp mong manh. May mắn anh vẫn còn sống. Y tá phụ trách đẩy Phong Đình Quân, thân thể đối phương móc đầy dây nhợ cùng bảng thông báo dữ liệu sức khỏe. Anh hé miệng, tựa hồ muốn nói gì đó.
“Anh nói cái gì cơ? Ngọc…Ngọc gì ạ? Xung quanh đây làm gì có ngọc”
Y tá không nghe rõ, chỉ đành ghé sát lỗ tai vào người Phong Đình Quân. Mà y tá bên cạnh bấy giờ lại thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười.
“Bệnh nhân mạng lớn thật, bị thương đến mức này vậy mà vẫn còn sống. Tố chất thân thể cùng tinh thần không biết phải mạnh cỡ nào.”
“Mạnh thì mạnh, bây giờ tự nhiên lại đòi xem ngọc đây “Tỉnh rồi à?”
“Không có, hình như là nói mớ. Thanh âm nghe rất dễ chịu.”
“Cô đừng nói nữa, dù gì thì trông cậu ta đẹp trai thật.
“Đẹp trai mà số khổ quá đi, bị đánh đến thành ra như vậy.
Hơn nữa ban nãy tôi còn nghe người nhà anh ta nói, bị thương cũng không sao, chỉ cần có thể tiếp tục làm việc là được. Tôi nghe vào tai, chỉ cảm thấy xót xa”
“Dù sao đây cũng là việc riêng, chúng ta làm gì có quyền xen vào. À đúng rồi, ban nãy tôi lấy được từ trong túi quần bệnh nhân vật gì nè, cô đặt lên đầu giường cho cậu ta đi”
“Cái này…caravat?”
“Ừm, đáng tiếc bị máu nhuộm đỏ, thành ra như thế này, miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy vài vết kẻ caro mà thôi. Không biết do ai tặng mà cậu ta cứ giữ khư khư trong tay như báu vật ấy, suýt chút nữa là trễ giờ phẫu thuật rồi .