Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy cô đi qua, mọi người đều ngậm miệng giả vờ tập trung làm việc. Cô lên thang máy và đi đến văn phòng tổng giám đốc. Hôm nay Cố Quân Nhi không đến, chỉ có Trương Huệ ở đây.

“Mợ chào buổi sáng”

Cô mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống ghế tổng giám đốc, mở máy tính lên.



Trương Huệ cay độc nhìn cô với ánh mắt đay nghiến:

“Cô và Phong Đình Quân còn có liên hệ sao?”

Thời Ngọc Minh không muốn để ý đến mụ ta, chú tâm vào tập tài liệu trong tay mà không ngẩng đầu lên.

“Cô có muốn công ty này không?” Trương Huệ nói:



“Được rồi, nếu cô muốn có công ty này, tôi sẽ giao cho cô. Tôi sẽ không giành lấy của cô nhưng cô có thể đừng quấy rầy Phong Đình Quân được không? Miễn là cô đồng ý, tôi nhất định sẽ không tranh chấp công ty này!”

Thời Ngọc Minh chợt bật cười:

“Đưa cho cháu? Công ty này ban đầu là sản phẩm của nhà họ Thời và nhà họ Phong. Tôi là con một, nên công ty này chắc chắn là của tôi. Còn đối với nhà họ Phong, đây là tài sản của Phong Đình Quân, liên quan gì đến mợ, tại sao lại nói là cho cháu?”

Trương Huệ nói: “Nhưng bây giờ cậu của cô nắm quyền. Công ty này là tài sản kết hôn của tôi với ông ta. Cho dù có muốn ly hôn với tôi, ông ta cũng sẽ có một nửa tài sản!”

“Được rồi!” Thời Ngọc Minh bật cười.

“Công ty bây giờ đang nợ mấy chục tỷ, nếu còn trả chậm, ước tính sẽ tăng lên vài tỷ nữa, nếu công ty này của cậu. Thì cậu cũng mốn trợ một nửa số tiền, đúng là hóa thân bồ tát, thật là cảm ơn cậu!”

“Cô.”

“Được rồi, nói thêm cũng vô ích. Tôi không muốn đôi co với cô. Chờ mở phiên tòa đi, sau đó phân xử thế nào rồi nói tiếp!”

Trương Huệ tức giận, nghiêm nghị nói:

“Đừng ép tôi, cô vẫn còn hải đứa con, tôi không động vào cô, nhưng tôi không chắc có động đến con cô hay không? Cô cố gắng mà bảo vệ chúng đi!”

“Mợ cứ thử xem!” Thời Ngọc Minh nói.

“Nếu mợ dám động đến con của cháu. Không chỉ cháu mà cả Phong Đình Quân cũng sẽ không buông tha cho mợ, Cố Quân Nhi và Phong Đình Quân cũng sẽ chấm dứt mọi thứ, mợ cũng nên suy nghĩ cho thấu đáo!”

Lúc này Thời Ngọc Minh bẩm điện thoại gọi nội bộ:

“Là bộ phận bảo vệ sao? Tôi cần vài người lên đây để thu dọn đống lộn xộn này!”

Thu dọn rác là bên bộ phận khác, nhưng cô lại gọi điện đến bộ phận an ninh, ý tứ trong từng câu nói rất rõ ràng.

“Thời Ngọc Minh, tôi hỏi cô một lần nữa, cô thật sự không muốn cho mình một con đường sống?”

Thời Ngọc Minh ngẩng đầu lên:

“Mợ đã để lại đường sống cho bố cháu? Mợ đã để lại đường sống cho bác trai Phong và bác gái Phong phải không? Còn cả Má Phúc nữa? Còn mẹ cháu, hai con của cháu cũng suýt nữa thì chết. Theo mợ thế nào là cho một con đường sống? Tiếc rằng mợ chỉ có một kiếp người, có chết cũng không thể bù đắp được hết tội lỗi mà mợ đã gây ra!”

Cốc cốc cốc

Cửa văn phòng bị gõ, vài nhân viên bảo vệ mặc đồ đen bước vào:

“Cô Thời”

“Đưa mụ ta ra ngoài. Sau này nếu không có sự cho phép của tôi, các anh không được phép để hai mẹ con họ vào công ty”

Nhân viên bảo vệ vẫn do dự:

“Cô Thời, nhưng Tôn tổng. Tôi sẽ thông báo cho ông ta biết, anh chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình”

Bảo vệ gật đầu: “Thưa bà, xin mời bà ra ngoài!”

"Ồ, anh có vẻ bị Thời Ngọc Minh này mua chuộc thì phải? Anh đã quên mất ai là người đã trả tiền lương cho anh à? Công ty này vẫn là chồng tôi, Tôn tổng vẫn là người có tiếng nói ở đây, anh lại đi nghe lời cô ta?”

Bảo vệ vẻ mặt ảm đạm:

“Thưa bà, Tôn tổng đã gọi điện thoại cho chúng tôi. Bà nhất định không được phép đến văn phòng của ông ấy. Nếu không chúng tôi xin phép!”.

Trương Huệ sắc mặt thay đổi: “Khi nào? Không thể!”

“Đêm qua!” bảo vệ lên tiếng.

“Có rất nhiều bí mật thương mại trong văn phòng của tổng giám đốc. Để tránh rò rỉ thông tin, bà vui lòng đi cho và đừng làm khó chúng tôi!”

Trương Huệ tức giận chỉ tay vào Thời Ngọc Minh:

“Các người dám chống lại tôi? Còn cô ta? Cô ta làm sao có thể?”

“Nhưng Tôn tổng chỉ nói cần đề phòng bà, chứ không nói đề phòng Cô Thời”

Trương Huệ cuối cùng cũng được mời ra ngoài, văn phòng cuối cùng cũng trở nên yên ắng.




Tuy nhiên mớ hỗn độn mà Tôn tổng để lại quá phức tạp, cô phải mất nhiều thời gian để phân loại những thông tin khách hàng, đội dự án cũng nắm rõ được tình hình, từ đó mới có thể lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

Các bậc tiền bối đã nói, có phá lối xưa thì mới có thể xây đường mới.

Tôn Bảo đã tàn phá công ty, lúc này ít nhất cô cũng nên từ từ xây dựng lại trên con đường khác.

Thời Ngọc Minh có chút cảm kích, cũng may Tôn Bảo là một kẻ không ra gì nhưng có năng lực, nếu không ông ta sẽ điều khiển công ty này xuống dốc, như vậy cô cũng khó có thể lấy lại công ty của bố mình.

“Cô Thời” Trưởng phòng marketing đến gõ cửa.

“Mời vào”

Trưởng phòng marketing là một phụ nữ trung niên có năng lực. Cô cúi đầu báo cáo:

“Tôn tổng có hẹn với một khách hàng lớn của công ty cùng chơi gôn vào hôm nay, cô thấy thế nào?”

Thời Ngọc Minh nhíu mày hỏi:

“Với ai?”

“Tổng giám đốc Vương”

“Cuộc hẹn lúc mấy giờ?”

“Hai giờ chiều!”

Thời Ngọc Minh nhìn phía góc màn hình máy tính, cô đã làm việc cả buổi sáng, bây giờ đã là mười hai giờ ba mươi. Công thương nghiệp Trí Phong rất có ấn tượng khi lần đầu cô phân loại khách hàng lớn, Tổng giám đốc Vương cũng là khách hàng số một của công ty. Tập đoàn Thời Thị ngành kinh doanh chính từng là những đồ trang sức, trang trí xa xỉ, chế tạo đồng hồ cao cấp,...hàng năm, tập đoàn này tiêu thụ rất nhiều kim loại quý và đá quý từ nhà họ Thời.

Tôn Bảo cũng phiền não với anh ta, những khách hàng có vẻ như đã bỏ chạy, nhưng Tổng giám đốc Vương vẫn kiên trì hợp tác. Tuy nhiên có vẻ như những giao dịch gần đây không được suôn sẻ, số dư của giao dịch vừa rồi hơn năm tỷ, lại bị chậm thanh toán. Đối với một tập đoàn đang bị thiếu hụt vốn như Tập đoàn Thời Thị, điều này rất khó khăn. Trưởng phòng marketing cũng nói:

“Tổng giám đốc Vương gần đây cũng dùng bữa với Tổng giám đốc Lục của Trang sức Duy Nhất vài lần. Nếu chúng ta không lôi kéo anh ấy về, tiền duy trì của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng”

Thời Ngọc Minh hỏi:

“Tổng giám đốc Vương này thích gì? Tranh thư pháp hay đồ cổ? Tôi chưa từng gặp anh ấy nên cũng chưa biết rõ ràng!”.

“Có thể là.” Trưởng phòng marketing ngập ngừng nói.

“Sao vậy, chọn được đồ mà anh ta thích khó như vậy sao?”

Vẻ mặt của trưởng phòng bộ phận marketing có chút thiếu tự nhiên, cô ta lắc đầu nói:

“Nếu cô đi, có lẽ sẽ không khó khăn như vậy.”

Lúc này Thời Ngọc Minh vẫn còn đang lưỡng lự. Nếu không quyết định đi ngay thì sẽ không kịp, sân gôn đó ở lưng chừng núi Thanh Vân, cách công ty một tiếng lái xe, nếu tắc đường chắc chắn sẽ không kịp, nên cô ấy lập tức đứng dậy, nói:

“Đi thôi, tôi đến thăm dò xem ý kiến của anh ta thế nào!”

Trường phòng marketing chở Thời Ngọc Minh đến sân gôn. Trên đường đi, cô trang điểm một chút qua gương. Cô vẫn luôn trang điểm nhẹ nhàng, nhưng trưởng phòng marketing nói:

“Cô Thời, hay là...cô trang điểm đậm hơn một chút, trông sẽ thu hút hơn đấy!”.

Thời Ngọc Minh nghe vậy cũng thấy có lý. Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy đi gặp khách hàng, cô ấy không thể xuề xòa quá được.

Cả đêm qua Thời Ngọc Minh không ngủ nên trông hơi phờ phạc.

Cô nửa đùa nửa thật: “Phụ nữ dường như rất dễ bị mệt mỏi khi họ hơn hai mươi lăm tuổi”

Trưởng phòng marketing liếc nhìn cô đang trang điểm trong gương, nói nhỏ:

“Cô Thời đã ưu nhìn rồi, trang điểm một chút là được.”

“Tôi cũng mong là như vậy!”

Trên đường đi bị tắc đường, họ đến sân gôn cũng là hai giờ năm phút.

“Cô Thời, người đó chính là Tổng giám đốc Vương”



011361-tamlinh247-com.jpg
transparent.gif




“Cô Thời, tôi sẽ đợi cô ở khu vực phòng chờ nhé!”

Thời Ngọc Minh gật đầu, liền đi về hướng Tổng giám đốc Vương. Ở một khoảng cách xa, Tổng giám đốc Vương dường như đã chú ý đến cô, ánh mắt dò hỏi và đề phòng. Lúc này Thời Ngọc Minh nở nụ cười, vẫy tay thân thiện:

“Xin chào Tổng giám đốc Vương, tôi là Thời Ngọc Minh của Tập đoàn Thời Thị”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK