Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 319


Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Thời Ngọc Minh từ bên trong bước ra.





Mái tóc đen sũng nước khiến chiếc áo sơ mi cũng ướt đấm, trở nên trong suốt.





Cô cô thật sự lót một lớp khăn tắm bên trong, mặc dù chiếc áo sơ mi trong suốt thì thứ lọ ra ngoài của chỉ là một mảnh khăn tắm trắng mà thôi.





“Tắm xong rồi à?”





“ừ”





Thời Ngọc Minh dùng khăn lông qua loa lau tóc, hỏi: “Chú Lâm và bọn nhỏ đã đi ngủ chưa?” Phong Đình Quân yên lặng lắng nghe, dưới lầu yên ắng, đã không còn tiếng động gì nữa.





Tắm rửa sạch sẽ xong thì ít nhất cũng đã mất hai mươi đến ba mươi phú rồi, hẳn là bọn nhỏ đã ăn xong súp ngọt, được chú Lâm dẫn đi ngủ rồi.





Khi họ từ núi Vân Đài khởi hành về nhà thì cũng đã hơn mười hai giờ đêm, tính cả thời gian đi đường và tắm rửa thì lúc này ít nhất đã hơn hai giờ rồi, bọn nhỏ hẳn là đã rất buồn ngủ.





“Bọn họ không còn ở đó thì tốt rồi, Tôi đi xuống dưới lấy hòm thuốc cho anh, miệng vết thương của anh không thể đến bệnh viện băng bó nhưng nhất định phải xử lý”





Hòm thuốc cũng không khó tìm.





Nó ngay trong tủ ở góc phòng khách.





Ông cụ Phong là người hoài cổ, những đồ dùng trong nhà là một chiếc tủ quần áo kiểu cũ, trên cánh cửa tủ còn được chạm khắc những hoa văn chìm.





Sợ quấy rầy đến ông nội Phong và chú Lâm, cô không bật đèn nên không nhìn rõ, chỉ có thể dùng tay sờ sờ, mơ hồ có thể cảm nhận được, giống như là hoa văn hình hoa lan.





Cô nhớ rằng trong tên của bà nội Phong Đình Quân cũng có chữ Lan.





Vì lý do này, cả đời ông nội Phong yêu hoa lan nhất, trước và sau nhà cũ được trồng đủ loại hoa lan.





Nghĩ đến đây, khóe môi cô không khỏi cong lên.





Người nhà họ Phong sống rất tình cảm, ông nội Phong và bà nội thì tình cảm sâu nặng, chú Phong và dì Phong cũng bị người khác đố ky, đến đời sau…





Tiên sinh cũng là như vậy.





Về phần Phong Đình Quân, cô lắc đầu, quyết định không nghĩ đến cuộc hôn nhân tuyệt vọng đó nữa.





Cô sờ sờ hòm thuốc, sau đó đi đến phòng bếp rót một cốc nước ấm, cuối cùng mới nhẹ nhàng đi lên lầu.





Chỉ là, cầu thang của ngôi nhà đã có tuổi, mặc dù cô rất nhẹ, bước chân cũng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng vẫn tránh không được có vài tiếng kêu kẽo kẹt.





“Ông Lâm, ông đang nhìn cái gì vậy?”





“Suyt, nhỏ giọng một chút, đừng để mẹ cháu nghe thấy, mẹ cháu sẽ xấu hổ”





“Tại sao mẹ lại xấu hổ?”





“Bởi vì…





Chú Lâm không biết nên giải thích như thế nào với đứa nhỏ, nhưng nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn.





Xem ra rượu huyết hươu đêm qua vẫn rất hữu dụng!





Gừng càng già càng cay, vẫn là phương pháp của ông cụ tốt, đơn giản thô bạo, ngày hôm qua hai người còn có chút ngượng ngùng xa cách, hôm nay rõ ràng khác hẳn.





“Thôi, ngoan ngoãn ngủ đi, bố mẹ gần đây có rất nhiều việc phải làm, chúng ta không nên gây thêm phiền phức cho họ”





Thời Ngọc Minh đi trên cầu thang cũng không để ý đến cuộc nói chuyện giữa một già một trẻ trong căn phòng dưới lầu.





Khi cô trở lại phòng ngủ với hòm thuốc, cô thấy Phong Đình Quân đang dựa nửa người vào đầu giường, trên đùi để một cái máy tính, tay phải bị thương thả dưới giường, chỉ dùng tay trái gõ bàn phím.





“Có công việc khẩn cấp sao?” Thời Ngọc Minh mang hòm thuốc đi tới, liếc nhìn màn hình, là giao diện của một phần mềm thiết kế.





Phong Đình Quân nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh mà ôn nhu: “Không có gì.”





Anh đóng máy tính, ngồi dậy: “Các con ngủ rồi sao?”





“Ừ, đã muộn như vậy, hản là đã ngủ rồi, không có tiếng động gì”





“Anh vẫn còn hơi lo lắng bọn nhỏ lạ giường, không quen sống trong nhà cũ, ngủ được là tốt rồi” Thời Ngọc Minh không còn lựa chọn nào khác ngoài thất bại: “Bọn nhỏ không giống anh, đổi cái gối là không ngủ được.





Hai hạt đậu nhỏ này có thể ăn có thể ngủ, đặc biệt dễ nuôi “.. Điểm này không quá giống anh, ngược lại có hơi giống em. Em có nhớ khi anh còn học cấp hai, mỗi đêm anh đều đến đợi em dưới cửa sổ phòng em. Ngày hôm đó bầu trời đầy sao, anh định đưa em đi ngắm sao trên đu quay trong công viên giải trí. Kết quả là em ngủ như heo con trên đu quay, lúc thức dậy đã là bình minh”





“Lúc đó tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi vào cấp ba, tôi rất mệt…





“Thật đáng tiếc, ngày hôm đó, là ngày mà bầu trời sao đẹp nhất anh từng nhìn thấy”





Nhắc đến chuyện trước đây, bầu không khí giữa bọn họ có chút quen thuộc, giống như bạn cũ đã lâu không gặp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK