Vợ?
Bà chủ nhà mình trở thành vợ của Phong Đình Quân khi nào?
Trên mạng không phải có tin đồn rằng Phong Đình Quân sẽ đính hôn, đối tượng là Ngô Mẫn Mãn, người đã tham gia chương trình kia vào hai ngày trước.
À đúng rồi, bà chủ nhà mình cũng có tham gia tiết mục Duyên phận trời ban trong chương trình truyền hình đó.
Lúc này chỉ mới qua vài ngày, cho dù là quen nhau trong ngày ghi hình chương trình truyền hình đó, nhưng nhanh như vậy mà đã trở thành “vợ”?
“Hai người là vợ chồng?”
“Chính xác” Cảnh sát vẫn có chút nghỉ hoặc: “Thật sự?” Phong Đình Quân nắm chặt tay của Thời Ngọc Minh hơn, cười nói: “Còn có thể giả sao? Chúng tôi đã có hai đứa con, một trai một gái.”
“… Anh Phong, xin hỏi anh có xe máy không?” Phong Đình Quân lắc đầu: “Nhà có người già và trẻ nhỏ nên chắc chắn phải lái xe, xe máy không che được mưa gió.
Anh cảnh sát, anh hỏi xe máy để làm gì? Có liên quan gì đến vụ án Vương Hữu Tài gây rối vợ tôi không?”
“Cùng ngày có một…”
Một cảnh sát định nói, nhưng bị người khác chặn lại.
Anh ta cười cười nói: “Không có việc gì đâu. Hôm nay chúng tôi cũng gần như đã hiểu rõ tình hình, chúng tôi xin phép đi trước. Cô Thời, nếu cô có thể nhớ được những chỉ tiết khác, bất cứ khi nào cũng phải nói cho chúng tôi biết.”
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Được”
“Vậy không quấy rầy mọi người nữa, chúng tôi đi trước”
Thời Ngọc Minh vội vàng nói: “Thư ký Trương, anh giúp tôi tiễn hai cảnh sát một chút”
“Được, tổng giám đốc Thời”
Nhìn họ lần lượt rời khỏi phòng tiếp khách, Thời Ngọc Minh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhanh chóng lùi lại một bước, rút khỏi vòng ôm của anh.
Có hơi lúng túng đứng tại chỗ.
“Vừa rồi là tình thế cấp bách…
Phong Đình Quân cười cười: “Nhưng thật ra anh hy vọng có thể có nhiều lần ‘tình thế cấp bách”
Thời Ngọc Minh trừng anh một cái, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Vương cũng dám báo cảnh sát? Không sợ bị lộ hết nguồn cơn ra sao?”
“Nguồn cơn của anh ta chẳng qua là một trò đùa nhỏ, chẳng qua là ý đồ gây rối với em chưa thực hiện được, không chịu tội nhiều. Chính là anh, ngày đó ra tay rất nặng, anh ta quanh năm cả người đều ngâm ở quán rượu, nhất định chịu không nổi, khẳng định thương thế không nhẹ, nhất định sẽ báo thù”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Lần trước anh ta bị đánh nhiều hơn nhưng cũng không gọi cảnh sát. Tại sao bây giờ lại “Lần trước?” Phong Đình Quân dừng một chút truy hỏi: “Lần trước… là ai đánh anh ta?
Cũng không cần phải hỏi nữa.
Thời Ngọc Minh không nói, trong lòng hẳn đã có đáp án.
Cô mỉm cười tự giễu: “Dường như tôi… Luôn luôn chậm hơn một bước.“
“Cái gì chậm một bước?”
Rõ ràng là tôi biết anh trước, tôi cưới được anh trước, nhưng đối với anh những chuyện này, đều là tiên sinh làm trước. Chuyện trên đời này, chỉ có người đầu tiên làm là thiên tài, không ai sẽ nhớ người thứ hai là ai.
“ Thời Ngọc Minh cúi đầu vòng qua anh, đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, cầm chuột qua lại một chút: “Đừng nói những thứ này được không? “
“Được, không nói nữa” Phong Đình Quân đặt giấy tờ lên bàn của cô: “Cái này em cất đi, nhớ sắp xếp đưa cô bé về nước càng sớm càng tốt.
“ Bàn tay chỉ vào bản thỏa thuận quyên góp, ánh mắt của Thời Ngọc Minh bị hấp dẫn, trực tiếp nhìn thấy chữ ký viết ở cuối Tôn Bảo, đích thật là chữ viết tay của lão ta.
Cô ngẩng đầu lên, có chút kích động: “Làm sao anh khiến Tôn Bảo đồng ý quyên góp?”
“Anh tự nhiên có biện pháp của mình”
“Anh đã bắt lão ta phải ký nó?” Hoặc cho lão ta rất nhiều tiên?”
“Những chuyện bên cạnh này không cần em lo lắng, em chỉ để tâm chuyện phẫu thuật là được dừng một chút, lại bổ sung thêm một câi nên quá mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi.” Thời Ngọc Minh đã hoàn toàn không để ý đến cái gì nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi.
Tiên Thúy sắp được cứu!