Bạch Kiếm lắc đầu, nói:
- Mười hai người chúng ta ban đầu không quen biết. Có một số người thật lâu trước kia đã nhận Nhân Thư chi linh ôn dưỡng, lâu đến ngàn năm.
- Về Vân Phi Dương, ta cũng không biết hắn trở thành nhân kiệt từ khi nào. Ta chỉ biết trong mười hai người, Vân Phi Dương nhận thời gian Nhân Thư chi linh ôn dưỡng ngắn nhất, nhưng cũng mạnh nhất.
- Vân Phi Dương không chỉ búng tay khai sáng một Tiểu Linh giới, có thể búng tay hủy diệt một Tiểu Linh giới, lực lượng cường đại đã đến trình độ kinh thế hãi tục. Không ai biết Vân Phi Dương khủng bố đến mức nào.
Lãnh Cốc hút ngụm khí lạnh:
- Má ơi, búng tay một cái có thể sáng tạo một Tiểu Linh giới, búng tay hủy diệt một Tiểu Linh giới? Vân Phi Dương này đúng là...
Tri thức của Lãnh Cốc không thể hiểu nổi búng tay sáng tạo, hủy diệt một Tiểu Linh giới là khái niệm gì.
Bạch Kiếm đột nhiên mở miệng hỏi:
- Lạc gia, có câu này không biết có nên nói ra không.
- Cái gì?
Bạch Kiếm nói:
- Ta biết Lạc gia và Phi Dương có chút ân oán, nếu Lạc gia muốan thì ta có thể làm người trung gian điều giải. Ta nghĩ Phi Dương sẽ nể mặt ta chút ít.
Mới đầu Lãnh Cốc có chút hảo cảm với Bạch Kiếm, nhưng nghe gã nói câu này thì Lãnh Cốc khó chịu bảo:
- Gì? Bạch Kiếm, ngươi nói câu đó là sao? Ngươi cảm thấy Lạc gia sợ Vân Phi Dương sao?
- Không, ta không có ý đó. Ta chỉ cảm thấy thêm một bằng hữu tốt hơn thêm một kẻ thù, Lạc gia thấy sao?
- Ta và hắn không tính là ân oán gì, không cần điều giải.
Bạch Kiếm cố khuyên:
- Lạc gia có điều không biết, Phi Dương hiện tại không như ngày xưa, lực lượng của hắn...
Bạch Kiếm ngập ngừng muốn nói nhưng không tiện mở miệng.
Trần Lạc không muốn nghe tiếp, hắn lắc đầu nói:
- Đừng nói.
- Được rồi, vậy ta có thể hỏi một chuyện không?
Khi Bạch Kiếm nghiêm túc hỏi Trần Lạc đã biết gã định hỏi cái gì.
Quả nhiên Bạch Kiếm mở miệng hỏi:
- Lạc gia đến đây vì Nhân Thư?
Trần Lạc không giấu diếm, hắn nói thật là quay về vì Nhân Thư.
- Lạc gia định cướp sao?
- Bạch Kiếm, ta tạm thời không thể trả lời câu hỏi này, vì hiện tại ta không chắc nên cướp hoặc không.
Bạch Kiếm nhìn thẳng đôi mắt Trần Lạc thật lâu như muốn phân biệt giả dối. Đôi mắt Trần Lạc tĩnh lặng không gợn sóng, không có gì hết.
Bạch Kiếm ngần ngừ giây lát, cúi đầu uống một ngụm ngọc lộ:
- Có vài lời ta không biết có nên hỏi không.
Lãnh Cốc hỏi:
- Bạch Kiếm, ngươi muốn khuyên Lạc gia từ bỏ Nhân Thư phải không?
Bạch Kiếm liếc Lãnh Cốc, lắc đầu, nói:
- Không, ta sẽ không khuyên Lạc gia. Ta biết rõ chuyện Nhân Thư dù ai khuyên ai cũng không ngăn được. Nhưng Lạc gia, chúng ta dù gì từng là bằng hữu, có vài lời hôm nay ta phải nói ra, hy vọng Lạc gia suy nghĩ kỹ rồi hãy làm.
- Rửa tai lắng nghe.
Bạch Kiếm gật mạnh đầu:
- Ta biết Lạc gia rất mạnh, có lẽ còn mạnh hơn ta tưởng tượng. Điều ta muốn nói là lực lượng của Nhân Thư càng cường đại hơn, ta tin Nhân Thư mạnh hơn tưởng tượng của bất cứ ai. Trung Ương học phủ bá chiếm Nhân Thư đã mấy ngàn năm, nhiều năm qua các lão tổ học phủ không biết bồi dưỡng bao nhiêu tồn tại khủng bố...
Bạch Kiếm nói rất nhiều, xét cho cùng gã chỉ muốn nói một câu với Trần Lạc: Trung Ương học phủ rất mạnh, siêu mạnh, đừng tranh cướp Nhân Thư nếu không chết chắc.
Bạch Kiếm không nói rõ ra mặt nhưng Trần Lạc, Lãnh Cốc nghe hiểu. Đại Thế Tử nói mỗi câu đều ám thị nếu Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt muốn, có thể búng tay một cái xóa sổ Vân Đoan, thậm chí phương thế giới này.
Trần Lạc không biết chuyện này có thật không, Lãnh Cốc cũng không rõ, nhưng hai người không quan tâm.
Trần Lạc nâng ly lên, chân thành nói cảm ơn.
- Lạc gia, ta nghĩ tình cùng là bằng hữu cũ nên mới nói nhiều như thế với Lạc gia, hy vọng Lạc gia sẽ nghiêm túc suy xét.
Trần Lạc lại cảm ơn:
- Ta sẽ suy xét, đa tạ.
Không hiểu sao khi Trần Lạc lại cảm ơn thi Bạch Kiếm nổi giận:
- Không, ta không muốn cảm ơn! Ta...!
Bạch Kiếm nhìn Trần Lạc chằm chằm, biểu tình bất mãn nói:
- Trần Lạc, ngươi nghĩ ta đang hù ngươi sao? Không! Ta không hề. Trung Ương học phủ khủng bố hơn ta nói rất nhiều, ta thật lòng không hy vọng gặp ngươi trên chiến trường, dù sao mọi người cùng là bằng hữu với nhau.
- Bạch Kiếm, đa tạ ngươi tốt bụng nhắc nhở ta, thật sự. Ta biết ngươi vì tốt với ta, đa tạ.
Thấy Trần Lạc lại cảm ơn, Bạch Kiếm thở dài vô cùng thất vọng.
Bạch Kiếm nâng ly nói:
- Thôi, điều nên nói ta đã nói, không nên nói ta cũng nói rồi. Hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.
Trần Lạc câm nín, bất đắc dĩ cười cười. Trần Lạc không ở lại lâu, hắn tìm cớ rời đi. Bạch Kiếm tiễn Trần Lạc, Lãnh Cốc tới cửa, trước khi đi lại dặn dò hắn nghiêm túc suy nghĩ những gì gã đã nói. Trần Lạc cười vẫy tay chào.
Nhìn hướng Trần Lạc khuất xa, Bạch Kiếm buông tiếng thở dài:
- Ài, Phi Dương nói đúng, Trần Lạc nghịch thiên mà đi, tự cho là hoành hành thiên hạ, bễ nghễ thế giới, đã là không đem bất cứ tồn tại nào để vào mắt. Uổng công Bạch Kiếm ta nghĩ tình cũ thật lòng khuyên nhủ nhưng hắn không thèm nghe. Thôi kệ, hôm nay khuyên một phen, Bạch Kiếm ta không thẹn tình cảm ngày xưa. Mong ngươi tự giải quyết cho tốt, ngày sau gặp trên chiến trường ta sẽ không nương tay!
Dưới bóng đêm, Trần Lạc, Lãnh Cốc ngồi trong chỗ hoang dã, vừa nướng ma thú vừa uống rượu.
- Lạc gia có cảm thấy tiểu tử Bạch Kiếm kia hơi tự phụ?
Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, Lãnh Cốc lẩm bẩm:
- Tiểu tử kia nói chuyện ám thị chúng ta Trung Ương học phủ rất oai phong, ai dám đối đầu với học phủ thì chỉ có đường chết. Chỉ còn thiếu nói thẳng vào mặt chúng ta là Thập Nhị Nhân Kiệt lợi hại như thế nào.
Trần Lạc dựa vào thân cây ngước nhìn trời đêm đây sao, xách vò rượu nốc ừng ực:
- Lập trường khác nhau, con người Bạch Kiếm không tệ.
- Ta công nhận tính cách Bạch Kiếm không xấu, hắn nhắc nhở Lạc gia có lẽ thật lòng nghĩ cho Lạc gia. Nhưng nói sao đây, ta cảm thấy bên trong Bạch Kiếm rất kiêu ngạo, hắn đặt mình ở vị trí rất cao, lúc nhắc nhở Lạc gia như tiền bối dyạ dỗ vãn bối. Đặc biệt khi Lạc gia cảm ơn, tên kia làm bộ dáng rất thất vọng, còn nói nhắc nhở Lạc gia chỉ vì tình cảm cũ. Tên kia quá xem trọng mình.
Trần Lạc vỗ vai Lãnh Cốc, cười nói:
- Ta và Bạch Kiếm vốn không quen thân gì, hắn vì chút tình cảm xưa khuyên nhủ đã hết tình hết nghĩa. Kiêu ngạo thì ha ha ha, với địa vị Thập Nhị Nhân Kiệt hiện tại Bạch Kiếm còn giữ được lý trí đã rất hiếm có. Phải nói ánh mắt Trung Ương học phủ rất sắc bén.
- Nhưng mà...
Lãnh Cốc còn muốn cãi nhưng Trần Lạc đã ngắt lời:
- Không nhưng nhị gì, uống rượu đi.
Trần Lạc mới nâng vò rượu lên định uống ừng ực chợt mặt rắn lại.
Lãnh Cốc khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì?