Úy Thiên Long là số ít người biết bí mật của Trần Lạc, gã không ngờ một năm trước hắn mới độ linh hồn hư vọng, một năm sau hắn lại chiêu thiên nhiên thẩm phán đến tiếp. Úy Thiên Long lo lắng xoay vòng vòng.
Úy Thiên Long bí mật truyền âm nổi giận nói:
- Tiểu Tiêu Du, ngươi ghiền nghịch thiên sao? Đây chính là thẩm phán, không phải chó mèo gì! Ngươi cứ đi chọc nó làm chi?
Trần Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ bật cười, truyền âm nói:
- Vấn đề bây giờ không phải ta trêu chọc nó mà là nó rảnh quá thích chọc ta.
Nếu có thể thì Trần Lạc không muốn gây ra linh hồn hư vọng chút nào. Tuy khẩu vị của Trần Lạc khá nặng, thích kích động nhưng tuyệt đối sẽ không nặng tới mức trêu vào linh hồn hư vọng. Trần Lạc đã cảm nhận linh hồn hư vọng một lần, chỉ bình luận một câu, con người không chơi nổi.
Lần trước Trần Lạc có thể tìm được đường sống trong chỗ chết là dựa vào năm phần thực lực, năm phần may mắn, ai biết lần này sẽ ra sao?
Úy Thiên Long hơi lo lắng hỏi:
- Ngươi chuẩn bị làm thế nào?
Trần Lạc nhún vai, thản nhiên nói:
- Trời mưa bong bóng mẫu thân lấy chồng, hư vọng minh tưởng đại pháp muốn giáng linh hồn hư vọng thì gia biết làm sao? Đành gánh.
- Có... Tự tin không?
- Đối diện thứ này ai dám nói có tự tin? Cố gắng hết sức đi. Tuy rằng gia không tin vận mệnh nhưng có khi phải tin nó. Nếu ông trời muốn ngươi chết thì thần tiên giáng trần cũng không làm nên chuyện gì, nếu lão nhân gia không muốn ngươi chết dù có chọc thủng trời vẫn bình yên vô sự. Này lão Úy, hãy tự bảo trọng, ta phải tìm một chỗ không người, nếu không thì tòa thành này sẽ sập.
Trần Lạc chạy đi với tốc độ nhanh nhất, chớp mắt rời khỏi Thanh Đế thành. Trần Lạc mới đến vùng ngoại ô thì ngây người, hắn biết đã không kịp. Trần Lạc dừng bước, nhanh chóng bày trận pháp.
Không ai theo kịp Trần Lạc, nhưng hắn dừng lại liền bị người phát hiện. Thế là hơn mười vạn người rầm rộ bao vây.
- Ta nói này, mọi người có thích xem cuộc vui cũng không nên như vậy. Muốn xem cuộc vui thì xem, nhưng đừng để coi đến một nửa mất mạng, chút nữa là thiên nhiên chi mẫu giáng xuống, lão nhân gia hắt hơi một cái cho các ngươi chết ức vạn lần cũng không đủ. Lùi ra xa chút đi.
Lời nói của Trần Lạc không chút tác dụng, mười vạn người ồn ào bàn tán. Dù sao là thiên nhiên thẩm phán, truyền thuyết trong truyền thuyết, ngàn vạn năm chưa chắc có một lần.
Lần trước Lạc gia độ linh hồn hư vọng trong Tiểu linh giới Trung Ương học phủ, mấy người khác không vào xem được. Bây giờ cơ hội tốt ngay trước mắt, mọi người muốn nhìn thấy, không ai muốn bỏ qua hình ảnh ghi vào lịch sử, sau này kể cho con cháu hậu đại nghe: Gia cũng từng thấy thiên nhiên thẩm phán!
Trong đám đông, đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Hiên Viên Đồng, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh tụ tập lại. Tuy các nữ thần mỗi người đều hận tên khốn kiếp vua lưu manh Tiêu Du Tử nhưng nhìn hắn bình tĩnh bày trận pháp thì các nàng lộ biểu tình ngạc nhiên.
Dạ Thất Nương liên tục kinh thán:
- Tiêu Du Tử đúng là kỳ nhân, thiên nhiên thẩm phán sắp đánh đến nơi mà hắn còn bình tĩnh bày trận pháp, cười nói với mọi người, thật là... Không biết nên nói sao nữa.
Lạc Anh cũng cảm thán rằng:
- Tên khốn này không chri háo sắc hơn trời, lá gan nghịch cũng to thật, ngang ngửa với Trần phú ông, đối diện thiên nhiên thẩm phán chẳng có một chút sợ hãi.
Đúng vậy, biểu tình của Tiêu Du Tử không chút sợ hãi, không một chút nào, chỉ có hờ hững, cho người cảm giác tùy ý. Như thể thiên nhiên thẩm phán có giáng xuống hay không đều như nhau. Nếu thiên nhiên thẩm phán giáng xuống Tiêu Du Tử sẽ đỡ, không giáng xuống thì thôi. Có thể độ thi độ, không độ được thì gục. Đúng vậy, chính là loại cảm giác này, nó khiến Tiết Thường Uyển nhớ đến Trần Lạc.
Tiết Thường Uyển nhớ một năm trước khi Trần Lạc đối diện thiên nhiên thẩm phán cũng tùy ý thế này.
Tại sao?
Tiết Thường Uyển muốn biết tại sao Tiêu Du Tử cứ luôn làm 2 nhớ tới Trần Lạc.
Bỗng nhiên...
Trong sân co biến đổi, Tiêu Du Tử đang bày trận pháp chợt ngừng lại, biểu tình nghiêm túc, mặt mày tức giận, ánh mắt sắc bén liếc đám người.
Trần Lạc quát to:
- Lão tử tốt bụng khuyên nhủ nhưng các ngươi không nghe, tưởng lão tử đùa sao? Cút, cút hết ra xa, cút!!!
Một tiếng rống, mây sấm sét ầm ầm trong không trung.
Các phù văn diễn sinh, ngàn vạn trận pháp điên cuồng lấp lóe!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thương lôi long chi nộ trận pháp rậm rạp như sao giăng khắp bầu trời, ngàn vạn Quang Minh quân giáng xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trong vạn thước là khu vực sấm sét, đám người xem kịch vui bị sét đánh đầu xù tóc rối, quần áo rách rưới, mặt trắng bệch, người bốc khói cuống cuồng bỏ chạy.
Cảnh tượng này làm người tán thán, Tiêu Du Tử gầm một tiếng đã có thể bày ra ngàn vạn thương lôi long chi nộ trận pháp, khiến người mở rộng tầm mắt, khó tin, không chấp nhận được.
- Không biết sống chết, lần này là cảnh cáo, còn dám tiến lên phía trước thì dù là ai, hôm nay lão tử quyết giết chết vừa gánh thiên nhiên thẩm phán!
Cho đến nay Tiêu Du Tử tạo ấn tượng là tiêu sái, tùy ý, ít nhất chưa ai thấy hắn tức giận. Lần này bọn họ biết Tiêu Du Tử đã giận, khi hắn giận thật bá đạo, ngông cuồng.
Không ai dám tiến lên, không dám nói gì thêm.
Tiêu Du Tử đứng trong không trung, tóc đen bay rối, vạt áo bay phần phần. Khuôn mặt bình thường tràn ngập tức giận, mặt mày kiệt ngạo ngông cuồng. Ánh mắt tĩnh lặng, bá đạo liếc qua, bễ nghễ thiên hạ, không ai bì nổi. Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hạ Mạt rung động tinh thần.
Hắn vui thiên hạ cười, một niệm như phật, tiêu sái tùy ý nói cười.
Hắn giận thiên hạ khóc, một niệm như ma, bá đạo ngông cuồng, giận ngập trời.
Tại sao Tiêu Du Tử giống hắn đến vậy?
Thái độ, cảm giác, khi vui, khi giận, cách nói chuyện, cử động đều rất giống Trần Lạc.
Tại sao?
Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hạ Mạt không biết. Ba nữ thần chắc chắn Tiêu Du Tử không phải là Trần Lạc, bởi vì trên thế giới không có loại dịch dung hoàn mỹ không tỳ vết, không có trận pháp nào có thể thay đổi mặt mũi mà không bị phát hiện.
Rốt cuộc là tại sao? Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hạ Mạt nghĩ nát óc cũng không ra. Ba nữ thần không biết giữa Tiêu Du Tử và Trần Lạc có quan hệ gì.
Lạc Anh thần kinh thô cũng phát hiện điều gì, lầm bầm:
- Quái, thật là quái, ta ngày càng cảm thấy Tiêu Du Tử rất giống Trần phú ông, không lẽ khi người ta biến thái đến trình độ nghịch thiên đều có tính tình như thế?
Thanh Quân không hiểu ra sao hỏi:
- Tính tình gì?
- Thì vui buồn thất thường. Hiên Viên Đồng cũng vậy, hắn vui là mọi người vui, nếu hắn không vui thì tất cả đừng hòng vui được. Giờ Tiêu Du Tử cũng giống vậy, tâm tình vui nói cười với ngươi, khi khó chịu thì... Chậc chậc, ngươi cũng thấy hắn ra tay cho hai, ba vạn người bị sét đánh không biết đông nam tây bắc.