- Sao ta có cảm giác không ổn, chẳng lẽ Trần Lạc thật sự có thể khiến bọn họ hồi phục như ban đầu sao?
Ngạo Phong nghĩ đến điều gì, lầm bầm hỏi:
- Ngươi cảm thấy Trần Lạc làm được không?
Vương tử điện hạ lắc đầu, không biết ý bảo Trần Lạc không làm được hay chính Tần Phấn cũng không trả lời được vấn đề.
- Linh hồn, linh tượng, linh hải, bảo khí, bảo y liên quan nhiều lĩnh vực. Đầu tiên là lĩnh vực chữa trị, lĩnh vực linh hồn, lĩnh vực luyện bảo, lĩnh vực thiên nhiên vân vân, ít nhất cả chục lĩnh vực. Dù đại tông sư hơn mười lĩnh vực cùng ra tay chưa biết có cứu lại bọn họ ngay tại chỗ không. Trần Lạc chỉ dựa vào linh nguyên, một tiếng hét to, đây... Là chuyện không thể làm được. Nhưng xem bộ dáng tên này tràn đầy tự tin, không lẽ hắn là thiên thần chuyển thế sao?
Lời Ngạo Phong nói cũng là lời của Tần Phấn, gã thắc mắc, vương tử điện hạ cũng thắc mắc. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển thắc mắc.
Lạc Anh thấy bộ dạng tự tin của Trần Lạc bắt đầu lo.
Lạc Anh hỏi:
- Thường Uyển, ngươi đọc sách cổ văn hiến khá nhiều, ngươi cảm thấy trên thế giới này có người làm được không?
Tiết Thường Uyển lắc đầu, nói:
- Đây là chuyện không thể hoàn thành.
- Nhưng trông Trần phú ông rất tự tin.
Tiết Thường Uyển cũng khó hiệu.
Cùng lúc đó, đám người Nghịch Lang Gia, Thương Đông Lai hỏi Gia Cát Thiên Biên vấn đè tương tự như Lạc Anh. Nhóm Khổng Tường, Lệ Vô Danh, Mạc Bắc đặt câu hỏi với Tịch Nhược Trần. Dù là Gia Cát Thiên Biên hay Tịch Nhược Trần đều không biết trả lời thế nào.
Hai người nói như Tiết Thường Uyển:
- Đây là chuyện không thể hoàn thành.
Mọi người đều cho rằng đây là chuyện không thể hoàn thành. Nhưng bọn họ thấy bộ dạng tự tin của Trần Lạc thì bất an, như bầu trời trong xanh nhưng cứ cảm thấy sắp có bão lớn đến.
Mi mắt khép bỗng mở, con ngươi sâu thẳm như thương hải tang điền, trải qua thiên thu vạn đại, rất quái dị.
Trần Lạc quát to:
- Pháp!
Lúc trước Ngạo Phong quát một tiếng diệt, Tần Phấn quát chữ thăng, bây giờ Trần Lạc hét pháp.
Chữ pháp dứt, có tiếng trời gầm rống văng vẳng không dứt. Trong ánh mặt trời bá đạo dao động điên cuồng. Pháp! Pháp! Pháp! Pháp! Mỗi một tấc ánh mặt trời, mỗi một tia nắng vang lên chữ pháp như vô số hao hồng trong khoảnh khắc nở rộ, thần kỳ, huyền diệu khó giải thích, biến rồi lại biến, như phật như bồ đề.
- Pháp chi nguyên lực, lại một pháp chi nguyên lực, Trần Lạc cũng ngộ được pháp chi nguyên lực...
Diệp Thiển Tâm đã chết lặng.
Đầu tiên là Ngạo Phong, tiếp theo là Tần Phấn, bây giờ Trần Lạc cũng ngộ ra pháp chi nguyên lực. Diệp Thiển Tâm rất muốn hỏi ông trời thế giới này làm sao vậy? Là thế giới thay đổi quá nhanh hay nàng vô tri, nếu không thì sao trong vòng một ngày Diệp Thiển Tâm gặp ba người ngộ ra pháp chi nguyên lực?
Lạc Anh, Tiết Thường Uyển cũng phát giác là pháp chi nguyên lực, lầm bầm:
- Ngay cả Trần phú ông cũng... Rất bât công, quá bất công!
Chỉ là pháp chi nguyên lực sao?
Không!
Tần Phấn thấy rộng biết nhiều không cho là vậy. Giờ phút này, biểu tình vương tử điện hạ kinh hoàng, mắt trợn to như ốc bưu, tỉnh rượu.
Tần Phấn giật mình kêu lên:
- Một chữ dẫn đến vô tận thanh âm tự nhiên, Trần Lạc ngươi giỏi!
Ngạo Phong trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói:
- Không ngờ hắn...
Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên cũng có biểu tình tương tự. Hai người dùng linh thức cẩn thận cảm ứng. Xuất hiện hình ảnh làm Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên rung động. Ánh nắng nóng cháy tự nhiên hình thành, bao phủ linh hồn, linh tượng, cơ thể mười bốn vu sư cao cấp. Giờ phút này như xuân về mặt đất, vạn vật thức tỉnh, âm dương giao nhau, ngũ hành diễn biến. Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên cảm nhận được từ xuân đến mùa thu, kim mộc thủy hỏa thổ tương sinh tương khắc, thậm chí cảm nhận năm tháng lâun hồi, hoa nở hoa tàn, trăng tròn rồi khuyết, vì sao biến đổi trong ánh nắng kia.
Tần Phấn lẩm bẩm:
- Nhất hoa nhất thảo một thế giới, nhất sa nhất thạch nhất thiên đường!
Vương tử điện hạ rung động, hưng phấn, kích động.
Trong lòng Ngạo Phong giậtm ình không nói nên lời, nhỏ giọng nói:
- Không... Không ngờ hắn dung nhập thân hình, linh hồn, linh tượng, bảo y, bảo khí của mười bốn vu sư cao cấp vào tự nhiên.
- Không chỉ thế, hắn còn khiến mười bốn vu sư cao cấp diễn theo tự nhiên biến. Linh hồn bị thương là một trong khoảnh khắc, linh tượng bị thương là một thế giới, bảo y vỡ là một thế giới, bảo khí bị tổn hại là một thế giới. Các thế giới, các tự nhiên, các pháp, pháp pháp sinh biến. Trần Lạc tham ngộ thiên nhiên đã đến trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Trong ánh mắt khó tin của mọi người, bọn họ nhìn thấy linh hồn bị thương dần hồi phục trong ánh nắng, linh tượng bị tổn hại mơ hồ dần lành, bảo khí bị tổn hại cũng vậy, bảo y lúc trước bị Ngạo Phong chấn vỡ thần kỳ gắn liền.
Không biết qua bao lâu, thật sự không biết, mọi người chìm đắm trong hình ảnh kỳ tích này.
Bọn họ trông thấy linh hồn hôn mê sống dậy, thật sự sống, đó là hồn Nhâm đ*o Pha. Linh hồn Nhâm đ*o Pha như con cá trong nước vùng vẫy, kêu gào nhưng không phát ra thanh âm. Linh hồn mười ba vu sư cao cấp khác cũng sống, bọn họ như con cá kinh khủng nhìn Trần Lạc, là nỗi sợ hãi đến từ linh hồn.
Khi tất cả linh hồn quay về, linh tượng hồi phục như ban đầu nhảy nthó như mãnh hổ, thậm chí phát ra tiếng hổ gầm. Khi linh tượng quay về chỗ cũ phát ra ánh sáng rực rỡ. Từng khối bảo y ráchd nát hoàn mỹ lành lại như chưa từng vỡ ra, không một vết hằn.
Nhâm đ*o Pha thức dậy, Mạnh Đức tỉnh lại, mười bốn vu sư cao cấp đều thức tỉnh. Bọn họ đứng dậy nhìn bảo y hoàn mỹ không tỳ vết trên người, nhìn bảo khí hoàn hảo trong tay, tra xét linh tượng dồi dào linh lực, linh hồn tỉnh táo.
Nhâm đ*o Pha nhìn thanh niên áo lam đứng thẳng, gã sợ nhũn chân. Mạnh Đức cũng vậy, các vu sư cao cấp khác tê liệt dưới đất. Biểu tình bọn họ hãi hùng, mắt tràn ngập sợ hãi, nỗi sợ đến từ linh tượng, linh hồn, thậm chí là tâm linh.
Ngạo Phong lầm bầm:
- Cái gì là tự nhiên? Chính là đây.
Không biết có phải vì bị kích thích mãnh liệt mà Ngạo Phong đứng như trời trồng tại chỗ, không biết làm sao.
- Trần Lạc hiểu biết tự nhiên chi pháp đã vượt qua cảnh giới trong truyền thuyết. Nhất niệm pháp, nhất niệm huyền, nhất niệm ngũ hành, nhất niệm âm dương, nhất niệm sinh tử, nhất niệm luân hồi, trên thế giới này không còn ai hiểu rõ pháp chi nguyên lực hơn hắn. Bởi vì đến cảnh giới này tồn tại của Trần Lạc chính là pháp nguyên. Cuối cùng ta đã hiểu tại sao lúc trước hắn tràn đầy tự tin dám ba hoa sẽ hoàn thành chuyện không thể. Ha ha ha ha ha ha! Cái tên này... Tên này sớm dung nhập mình vào thiên nhiên.